21 Ngày thứ hai khi tỉnh lại, đã không thấy Lục Minh Hiên đâu.
Trên tủ quần áo treo bộ áo đầm màu trắng Lace (viền tơ), được ủi theo nếp phẳng phiu, ngay cả nhãn hiệu cũng được tháo đi.
22 Nhược Hi đau lòng cầm tay cô "Cậu đã bước chân vào ngành này, tớ cũng không thể giúp được nhiều, nhưng nếu có khó khăn nhất định phải nói với tớ, biết không?"
"Ừ! Còn chưa có ăn điểm tâm, tớ vào bếp nấu chút ít cho cậu.
23 "Anh ấy tìm cậu à ? Có nói gì không?"
"Cũng không có nói gì á. . . , chẳng qua gọi cho cậu không được nên hơi lo lắng. . . . . . "
"Ừ, gần đây tương đối bận, nên thường tắt máy.
24 "Không cần, tự tớ đi là được rồi. " Mạc Oánh lườm cô một cái.
"Aizz. . . , dù sao cơm cũng ăn xong rồi, hai người cũng nên đi về. Một hồi tớ còn có chuyện phải làm, không tiễn ha.
25 Dứt lời, Mạc Oánh hất tay anh ra đi nhanh về phía trước.
"Mạc Oánh, em đừng đi, đừng đi. . . . . . "
Diệp Phong chạy đuổi theo, ngay cả cái ngoảnh mặt lại cô cũng không có, Mạc Oánh cố gắng để bản thân không quay đầu lại, chỉ sợ nhìn anh chỉ thêm mềm lòng, bản thân không thể mềm lòng, bản thân phải cứng rắn hơn nữa, đối với anh như vậy mới tốt cho đôi bên.
26 "Dạ, đạo diễn!" Mạc Oánh vội vàng gật đầu, chạy nhanh vào phòng hóa trang.
Vào tới đã đụng phải Đỗ Phi Phi đã sớm ăn vận chỉnh chu, cầm điện thoại di động lướt weibo, vừa thấy bộ dạng chật vật của cô tới trễ, khóe miệng nâng lên nụ cười hả hê, "Chen xe buýt để tới, tôi là lần đầu tiên mới thấy nữ chính chen xe buýt để tới phim trường! Chuyện này nếu truyền tới tai báo chí, còn tưởng rằng đoàn làm phim keo kiệt không trả lương cho diễn viên!"
"Oh, quên nữa không phải cô có kim chủ rồi sao ! Đi theo Lục Minh hiên, ngay cả xe đưa rước cũng không có? Mạc Oánh, xem ra sức quyến rũ của cô còn chưa đủ a!"
Tôi không nói gì, sau khi trang điểm, cầm quần áo đi thay.
27 Người đi vào là Đỗ Phi Phi, ánh mắt cô ta nhìn cô có chút kỳ lạ, Mạc Oánh cũng không để ý lắm, nhưng có thể cảm giác cô ta luôn dòm chừng mình.
Đỗ Phi Phi có đội ngũ trang điểm riêng, cộng thêm trợ lý đi theo, ba bốn người hùng hổ đi vào rồi lại đi ra!
Cửa phòng vừa khép lại, cô thở phào nhẹ nhõm, cái trán rịn mồ hôi lạnh.
28 "Không được, nếu để vết thương nhiễm trùng rất nghiêm trọng! Tôi đưa cô đi bệnh viện!" Anh nói xong, tựu muốn đem ta ôm đi lên!
"Không!" Mạc Oánh đẩy anh ra, "Buổi quay còn chưa hoàn thành, hôm nay tôi đi trễ đã để lại ấn tượng xấu cho đạo diễn, bây giờ lại đi bệnh viện, cả đoàn làm phim sẽ vì tôi mà chậm tiến độ.
29 Tô Quân là minh tinh lớn, lại đưa cô đi tới bệnh viện nơi chốn đông người, một khi bị ký giả bắt gặp, lại được lên đầu đề rồi! Hiện tại nghĩ tới chuyện này lại khiến cho Mạc Oánh đau đầu.
30 Mạc Oánh do dự một lát, vẫn là nhận lấy bình thuỷ ấm nóng "Cám ơn ý tốt của anh, lần sau không cần đưa nữa, thương thế của anh còn chưa khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều.
31 Mạc Oánh dần dà thích nghi với sự thô bạo, cũng không phản kháng nữa, chỉ là hi vọng anh có thể dịu dàng một chút là tốt rồi.
Anh gấp gáp đến nỗi lúc bế cô lên để chân cô đụng phải vách tường.
32 Phụ nữ của anh rất nhiều, điểm này mọi người đều biết, còn cụ thể là người nào thì không rõ, nhưng chắc chắn một điều, Đỗ Phi Phi đã từng là tình nhân của anh!
Vừa nghĩ tới cô cùng Đỗ Phi Phi sử dụng chung một đàn ông, cảm giác bản thân vô cùng ti tiện, cảm giác nói không nên lời! Oh không, đúng hơn là Mạc Oánh cô chia sẻ đàn ông với cô ấy, bởi thứ tự trước sau nên anh được xem như đàn ông hiện tại của cô!
"Đang suy nghĩ gì đấy?" Giọng điệu khàn khàn vang lên trong không khí xen lẫn mùi hương thuốc khói.
33 Cô muốn dựa vào chính mình, từ nhỏ luôn nhắc nhở chính mình phải tự lập, không nên dự dẫm vào người khác, càng không nên lười nhát ỷ vào đàn ông!
Lục Minh Hiên thấy cô thật lâu không lên tiếng liền nói tiếp: "Tôi cũng không miễn cưỡng bất kỳ người nào, cô cũng vậy.
34
35
36 Ngay sau đó, một chiếc áo rộng được khoác trên người cô, Mạc Oánh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt dịu dàng trong veo như nước trong đêm đen, lóe lên như một loại mê dược tinh thần con người.
37 "Hiện tại anh không chở em bằng xe BMW, không cho em ở biệt thự, nhưng tương lai, anh nhất định làm được, tất cả anh sẽ làm vì em, bất kể muốn em cái gì.
38 Lời đã nói đến mức này, không lẽ cô không hiểu được ý của anh?
"Diệp Phong, làm sao anh lại ngốc như vậy. . . . . . "
Cứ thế, cô cùng Diệp Phong hợp lại rồi, cũng chính thức tuyên bố ở chung một chỗ!
Ông ngoại biết cô cùng anh đang sống chung, cười đến không khép miệng, dặn dò Diệp Phong chăm sóc cô thật tốt, làm Mạc Oánh vô cùng cảm đông, cứ như cô sắp phải xuất giá không bằng.
39
40 "Mạc Oánh, sao cậu lại ở đây. . . . . . " Nhược Hi theo bản năng ngồi dậy, vội kéo tấm chăn che thân thể không mảnh vải của mình.
Mạc Oánh che miệng, không để cho mình khóc thành tiếng, nước mắt sắp sửa muốn ướt cả mi mắt, bản thân thức thời xoay người bỏ chạy.