1 "Ta chỉ cần một người yêu ta. "Rốt cuộc phải là người như thế nào, để vẫn có thể mỉm cười khi nói ra một câu như vậy?Thả quyển "Túy Mộng" trên tay xuống, tâm tình ta lúc này thật không biết diễn tả sao nữa.
2 Đau! Đầu, thân, tay, chân,. . nơi nào cũng đều đau. Mà khoan đã, nàng vẫn còn sống sao? Mở mắt ra, Tần Giai Huệ an tĩnh lạ thường. Ừ thì, có ai ngờ! Cách đây vài phút trước cứ ngỡ mình đã lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân, sẵn tiện gặp lại người ông quá cố ra đi trong một lần cứu nước , vì xã tắc lao mình vào nơi lửa đạn sa trường.
3 Một con chim ưng bay ngang qua bầu trời kêu vút lên một tiếng, biến mất trong ánh dương rực sáng, lộ ra khuôn mặt bị bóng nắng che khuất của nữ nhân. Nàng đích thị là Tần Giai Huệ, tư thế đứng hiên ngang đón gió, đầu mày nghiêm nghị, tay khoanh vòng trước ngực, mắt nhìn ra xa.
4 “Oáp!”Vươn vai, duỗi người. Giai Huệ đưa tay dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, gãi gãi mông. “Mấy giờ rồi nhỉ?”Ngoài trời tối đen như mực, vẫn chưa thấy dấu hiệu khởi sáng, xem chừng là khoảng giữa đêm khuya.
5 Nắng lên rồi, một ngày mới lại bắt đầu. Với mọi người thì là ngày mới, chứ với Giai Huệ ngày mới đã bắt đầu từ lâu rồi. Trên bàn cơm đang diễn ra một màn càn quét, một mình Giai Huệ ra sức thể hiện bản lĩnh bá chủ bàn ăn.
6 “Cốc, cốc. ” “Cẩn thận kẻ gian, đề phòng củi lửa. ” “Koong, koong. ” Tiếng người gõ mõ tuần đêm vang vọng giữa đêm khuya, dĩ nhiên không thể cản trởai đó đang xây mộng đẹp.
7 “Cộp, cộp, cộp. ” Nhịp gõ đều đều trên mái nhà An Bình Vương Phủ, bóng người hì hụi vô cùng chăm chú đóng xuống từng búa, hơi nâng tay lau mồ hôi ngang trán, lộ ra khuôn mặt đen thui thùi lùi đối lập với sắc trắng y phục.
8 *Thập thà thập thò, lấp la lấp ló đằng sau cây cột, mỗ Sói thẹn thùng bước ra* Chào mọi người!! *Chỉ chỉ hai đầu ngón tay, len lén nhìn lên* Mọi người có thích cặp đôi Tiểu Diệp Diệp và Tiểu Huệ nhi trong “Để ta đến yêu ngươi đi” không nha ? Nếu mọi người có ý tưởng gì xin mọi người hãy góp ý để cùng xây dựng truyện nhé, chứ một mình ta tự sướng mãi thì.
9 “Hoàng thượng á? Là hoàng thượng thật sao?” Nàng đã thấy nghi nghi rồi mà. Bên cạnh lẽo đẽo đi theo một quan thái giám, bề ngoài ăn mặc phô trương tôn quý cùng nụ cười tỏa nắng, không phải y thì còn ai nữa – nam nhân vật chính – Kỷ Hữu Thiên.
10 Ban mai sương đậu trên lá, một cỗ xe ngựa từ màn sương dần xuất hiện, lăn bánh đều đều như chưa hề dừng lại. Quả thật là nó vẫn chạy suốt trên đường, từ tận tối ngày hôm qua đến sáng ngày hôm nay.
11 Nhắc lại chương trước một chút, Tần Giai Huệ và Kỷ Diệp Cẩn đang trên đường đi tìm Cửu Thiên Huyền Nữ thì bị bốn tên sơn tặc dở hơi chặn đường. Chẳng biết thần kinh của bốn người này có vấn đề gì không, hoặc là mắt có bệnh không tiện nói, cư nhiên lại nhận lầm Diệp Cẩn thành nữ nhân, đã vậy còn muốn đưa hắn về làm áp trại phu nhân cho lão đại ở nhà.
12 Trước kể sơ qua về Phượng Diễm Diễm. Hắn vốn là đại thiếu gia của Tào phủ, luôn sống trong nhung lụa ngọc ngà, mười ngón tay lúc nào cũng sạch sẽ, ngay cả cầm đôi đũa cũng ngại nặng phải để người khác đúc cơm cho.
13 Diệp Cẩn ôm eo Giai Huệ nhẹ nhàng đáp xuống đất, đảo mắt nhìn quanh. Nơi này tính ra cũng rộng lớn, phòng ốc xa hoa, cơ ngơi bề thế. Nhưng kì lạ là, nhìn tới mỏi mắt cũng chẳng bói ra được một bóng người, chẳng những thế, ngay cả chó giữ nhà cũng không có lấy một con.
14 "Tiểu Diệp Diệp, tiểu Diệp Diệp! Huynh nhanh lại đây, thịt sắp chín rồi nè!" Ý chỉ, mau mua cho ta đi. Giai Huệ đứng trước hàng thịt nướng khói toả ra nghi ngút mà hít hà, vui vẻ quay lại vẫy vẫy tay với Diệp Cẩn.
15 Trong ánh nến chập chờn ửng đỏ, Giai Huệ buông hạ rèm mi, khép hờ mắt. Đôi tay thuần thục giữ lấy khung thêu, từng đường kim mũi chỉ như rồng bay phượng múa, chuẩn xác.
16 Tiếng kèn pháo náo nức ồn ào khắp phố phường, một cỗ kiệu xa hoa tám người khiêng vô cùng hoành tráng, dĩ nhiên có thể thấy được đây là kiệu rước dâu.
17 Từ Hàn Dương đến Xích Lạc thành, một đường phong cảnh nên thơ. Giai Huệ và Diệp Cẩn hai người dạo chơi đó đây, sớm đã quên phắng cái nhiệm vụ mà hoàng đế giao phó.