1 Người phụ nữ trẻ ngồi đối diện với tôi, một bên mặt bị thâm tím, hai mắt sưng húp. Cô ta mặc chiếc áo cao cổ màu đen, có lẽ là muốn che đi những dấu vết bị bạo hành khác.
2 Tôi vừa mở cửa vào nhà thì đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Bên trong phòng bếp, Nguyên Bảo đang bận rộn chuẩn bị bữa tối. Thịt ba chỉ kho, măng tươi sốt teriyaki, canh kim chi hầm giò heo và tráng miệng bằng chè nếp bí đỏ.
3 Tôi mang chè nếp bí đỏ ra mời Hoàng Nam. Hoàng Nam vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi tay nghề của tôi. Để anh ta ăn gần xong tôi mới nói:- Là anh Bảo nhà em làm đấy.
4 Cuối tuần nào tôi cũng dành riêng ngày chủ nhật để vào viện thăm bà ngoại. Bà tôi bị suy thận, một tuần phải chạy thận nhân tạo khoảng ba lần. Hơn một năm trước bà đã có dấu hiệu đãng trí, ban đầu tôi không chú ý lắm vì cứ nghĩ đó là bệnh chung của người già nhưng càng ngày bệnh càng nặng.
5 Tôi rời khỏi bàn làm việc, tiến đến tủ quần áo. Trước đây tôi rất ít mua sắm nhưng sau này vì công việc nên cũng cần vài bộ đồ dự tiệc. Trong tủ, chiếc váy ren nổi bật với sắc đỏ rực rỡ làm lu mờ tất cả các trang phục khác.
6 Trong tiểu thuyết, nhân vật nữ chính thường tỉnh lại sau một đêm say bí tỉ trong tình trạng không mảnh vải che thân và bên cạnh là một người đàn ông không rõ nguồn gốc.
7 Tôi nghi hoặc nhìn màn hình đang nhấp nháy, sẽ không phải là người đàn ông đêm qua chứ, thế thì đời tôi sắp sang trang mới rồi, từ nữ phụ trong đam mỹ lại thành nữ chính trong ngôn tình.
8 Gần đây quan hệ giữa tôi và Nguyên Bảo có phần căng thẳng hơn trước. Tôi ngày càng ít về nhà dùng cơm tối, không biết vì sao cứ mỗi lần sắp bước vào cửa là tôi lại tưởng tượng đến cảnh một đôi giày đen đặt ngay ngắn trước thềm.
9 - Diệp Thư, lâu quá không gặp cậu. Bây giờ trông cậu khác quá! –Thuỵ Du làm như thân thiện thốt lên. Tôi quả thực thấy hối tiếc vì hồi đó đã không cho cô ta mấy cái tát như một người đàn bà chanh chua, tất nhiên cô ta đáng ăn tát không phải vì đã cướp bạn trai của tôi mà vì cái bản mặt quá khó ưa, lúc nào cũng ra vẻ hiền lành lương thiện như thiên sứ của mình.
10 Bóng tối bủa vây làm tôi có phần hoảng loạn, không thể nhìn rõ người đàn ông này là ai, chỉ cảm thấy hơi thở và bàn tay lạnh lẽo của anh ta. Đừng nói là tôi từ nữ phụ trong ngôn tình và đam mỹ lại sắp thành nhân vật siêu phụ nhưng không thể thiếu trong tiểu thuyết trinh thám kinh dị, đó là nạn nhân.
11 Lúc tôi quay trở về nơi tổ chức tiệc thì Tỉnh Thành cũng đang tìm tôi. - Diệp Thư, nhà tôi có chút việc, bây giờ tôi phải về, cô có về luôn không?Hôm nay tôi đi nhờ ô tô của Tỉnh Thành, nếu không về cùng anh ta thì phải bắt taxi, giờ này chắc phải chờ khá lâu.
12 Nghề nghiệp nào cũng có những nguy hiểm nhất định. Cảnh sát hay lính cứu hoả thì nguy hiểm rình rập là chuyện bình thường, nhưng ngay cả làm bác sĩ hoặc giáo viên cũng cần phải cẩn thận, bởi vì người nhà bệnh nhân và học sinh cá biệt có độ nguy hiểm chẳng thua là mấy so với hoả hoạn và tai nạn giao thông.
13 Trong cuộc sống, có rất nhiều việc khiến chúng ta lực bất tòng tâm. Có những người mà bạn muốn đối xử thật tốt, muốn dùng hết khả năng của mình để chăm sóc và bảo vệ họ.
14 Ở văn phòng luật, việc mà tôi hay làm nhất là tư vấn ly hôn, nói chung thì tôi không thích công việc đó lắm, nhưng mà hiện giờ nó cũng tương đối hữu dụng.
15 Nguyên Bảo im lặng rất lâu mới rời mắt khỏi tờ đơn thuận tình ly hôn, nghiêm túc nhìn tôi. - Anh không ký!Tôi cũng đoán anh ta sẽ phản ứng như vậy. - Tuỳ anh, em sẽ đơn phương xin ly hôn.
16 Căn hộ mà tôi thuê cách văn phòng luật khá gần. Sáng nào tôi cũng dậy sớm, đi bộ vài vòng quanh hồ nước gần nhà rồi trở về chuẩn bị đi làm. Lâu rồi tôi mới sống một mình, mỗi khi trở về nhà sau giờ tan làm, đối diện với căn phòng tối om lạnh lẽo tôi lại thấy trống vắng.
17 Trong tiểu thuyết vẫn thường có câu này “không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn”. Hôm nay tôi quả thực đã được chứng kiến ví dụ thực tế vô cùng sinh động.
18 Tôi đóng sầm cửa ra vào, đá giày lung tung, ném túi xách xuống nền. Gối ôm, áo khoác, tài liệu, bất cứ thứ gì có thể quăng quật nằm trong tầm mắt đều bị tôi hành hạ.
19 Tôi nhìn túi hoa quả đặt trên tủ đầu giường, nhẹ giọng hỏi:- Bố có muốn ăn táo không, con gọt nhé?Thật ra tôi chẳng muốn làm gì, chỉ là không khí quá mức nặng nề, cần phải có người lên tiếng trước.
20 Sáng ngày hôm sau, tôi tìm Ngọc Kỳ khắp nơi đều không thấy. Tập tài liệu trong ngăn bàn đã bị nó mang đi. Không biết Ngọc Kỳ định làm gì, nó còn ít tuổi, suy nghĩ không thấu đáo, càng không biết mình đang đối đầu với ai, tôi phải ngăn nó lại trước khi nó làm ra chuyện gì nguy hiểm.