1 5 năm trước. Tại biệt thự của nhà họ Quách. “Tiểu thư , ông chủ cho gọi cô “ – Vị quản gia tầm tuổi đã trung niên,vừa nói vừa hơi cúi đầu hướng về phía một cô bé đang đứng tại đó, dáng vẻ rất cung kính.
2 Nhưng Bất Diệp xem bà ta như là vô hình, trước mắt cô chỉ là người cha thân thuộc, vợ của ông, mẹ của cô đã chết, cả đời này không có ai thay thế được, bà ta lại càng không.
3 5 năm sau. Reng…. reng…. . reng… Âm thanh của chiếc đồng hồ báo thức vang lên, nhưng chủ nhân của nó thì không hề động đậy, cứ như âm thanh này chả tác động đến con người này vậy… Lại một lần nữa chuông báo thức vang lên.
4 Trên đường phố chốc chốc lại xuất hiện những lá cờ tổ quốc Việt Nam với hai màu vàng và đỏ được treo ở hai bên đường. Cả đường phố trông thật đặc biệt.
5 Từ trong luồng sáng kì ảo màu trắng mờ kia, một vị nữ tử một thân bạch y đang bước tới gần thân thể của Bất Diệp, lúc này cô vẫn được bao bọc bởi thứ ánh sáng đó.
6 Khụ…khụ…Một luồng hơi nóng xộc lên cổ họng của Bất Diệp, khiến cô bất đắc dĩ phải tỉnh lại mà ho khan vài tiếng. Sau khi tỉnh lại, cô mới phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường theo kiểu cổ xưa, phía dưới đầu là một chiếc gối hình chữ nhật cứng nhắc màu hồng nhạt,trên người đang mặc một bộ trang phục màu xanh lam , nhìn xung quanh là những nội thất màu nâu đậm thường được người ta trưng dụng trong các phim truyền hình cổ trang.
7 Giọng nói run rẩy, nét mặt bi thương, biểu cảm chân thực, người không hiểu sự tình tuyệt đối sẽ bị lừa gạt. Và ba người ở trong phòng này, trừ Bất Diệp ra, đều nằm trong số đó.
8 “Trời ơi, tiểu thư, người có dung mạo thật phi phàm, với lại. . . màu mắt của tiểu thư nô tỳ chưa hề thấy bao giờ” Linh nhi thốt lên khi trông thấy Bất Diệp xuất hiện sau khi cô đã thay một bộ quần áo khác.
9 Một thời gian ngắn sau. Trong một tòa cung điện xa hoa , lộng lẫy , có hai người đang ngồi đối mặt với nhau, một trẻ một già, một nam một nữ. Không khí trong cung được mệnh danh là “ Thái Ninh” này đang ở trạng thái có thể gọi là “im phăng phắc” “lặng như tờ “, đến cả tiếng con muỗi bay qua cũng dễ dàng nghe thấy được.
10 “Nghĩa mẫu, người cứ nói đi ạ, không cần để ý đến cảm giác của Diệp nhi đâu”. Thấy phu nhân có vẻ lưỡng lự Bất Diệp gợi mở lời. Từ từ,Phong Lữ đỡ mẫu thân đến ngồi xuống chiếc bàn uống nước hình tròn màu nâu đậm, hiểu mẫu thân có điều khó nói ,bèn tiếp lời: “Diệp nhi, chắc muội cũng biết là Thái Hậu đang tổ chức tuyển vương phi cho Tứ vương gia, người bắt tiểu thư nhà quan lại từ tam phẩm trở lên phải tham dự,và gia tộc nhà họ Phong chúng ta cũng nằm trong số đó.
11 Rầm!!! Một người thanh niên trẻ tuổi tức giận tột độ, đập tay rất mạnh xuống chiếc bàn gỗ rắn chắc. Những giấy tờ để trên đó bị người này trong cơn tức giận vò nát hết cả, nhìn không ra hình thù gì hết.
12 “ Nhu nhi, em đến nói với đại tiểu thư là ta tìm tỷ ấy”. Bất Diệp dụi dụi mắt, cô vừa mới ngủ dậy, vẫn còn đang ngái ngủ nhưng vì phải tranh thủ thời gian nên cố nói với Nhu nhi đi tìm Phong Lữ.
13 Trong căn phòng không một bóng người, tạo một khoảng trống vừa đủ, Bất Diệpquyết định lần đầu tiên sử dụng “quà tặng” của nữ tử bạch y, mắt xích quan trọng nhấtchính là thứ này.
14 “ Hoàng thượng, xin người đi chậm lại một chút ” Tiểu thái giám vừa thở hồng hộc vừa chạy theo cái người đằng trước được gọi là hoàng thượng kia. “Vô dụng, đáng lẽ ra ta không nên mang theo ngươi”.
15 Phong Lữ chậm rãi mở mắt ra thì thấy tên kia đang nằm sõng soài dưới đất, hai tay ôm bụng lăn qua lăn lại như con tôm nhảy, điệu bộ rất đau đớn. “Chuyện gì xảy ra vậy ? ”Phong Lữ thầm hỏi Một âm thanh trầm ấm vang lên tai Phong Lữ.
16 “Thiên Vũ Xuyên Vân là kẻ điên, chuyện này có thể làm chấn động giang hồ phải không?, ha ha” Lão già cười như phá trời, quay sang nói với mấy tên còn lại.
17 Bất Diệp thân người lao về phía trước, đối lập với đám vô lại kia. “Đừng trách ta, là các ngươi động thủ trước” Bất Diệp lặng lẽ nói. “Vút…. Xoẹt” Tiếng một vật chuyển động cực nhanh trong không khí vang lên kèm theo một tiếng động lạ thường, bén ngọt.
18 Chắn trước thanh kiếm của nàng lúc này là chiếc cổ cầm nằm trên tay Khương Ly. Khương Ly vận nội lực truyền vào cổ cầm, biến cổ cầm thành vũ khí do đó mới chống đỡ nổi đòn đánh của Bất Diệp.
19 Vũ Hàn đứng dậy, người hắn không vững vàng, đầu hắn đau như búa bổ. Hắn loạng choạng ngã xuống, một thân ảnh nhanh chóng đỡ lấy hắn, tay choàng qua vai hắn nắm chặt lấy (t/g: aidzaii, không được rồi, sao Diệp tỷ lại ăn đậu hũ của Hàn ca thế ).
20 Hắc Đạm là tổ chức mật thám do hai huynh đệ Vũ Thần và Vũ Hàn sáng lập nên. Đây là nơi chuyên thu thập đủ các loại thông tin tình báo, từ nhỏ nhặt cho đến bí mật quốc gia, , từ hoàng cung cho đến giới giang hồ.