61 Nghĩ rồi, Nhược Hàn quay người, nói một tiếng dõng dạc. . “Tất cả quay về Lãnh Phong sơn trang. . . . việc hôm nay các ngươi cứ xem như chưa từng xảy ra.
62 Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống nhẹ nhàng, trầm lắng, như để xoa dịu vết thương trong lòng người nào đó. . . . Nữ tử bạch y như tuyết. Lạnh lùng như sương.
63 Cuối cùng, khi nghe thấy Mai nương nói nàng không còn vấn đề gì nữa, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm. . . . Nếu hắn không đến kịp hoặc không có công phu nhanh nhạy, sợ rằng.
64 Nàng là một cô nhi. . . . Nàng không hề biết cha mẹ mình là ai và mình đến từ đâu. . . . Chỉ biết rằng. . . Lúc 2 tuổi, nàng được một người đi đường thương tình gửi đến cô nhi viện nuôi nấng.
65 “Tách”. . . Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Bất Diệp. . . Cho dù nàng đang bất tỉnh, nhưng nước mắt lại chảy dài trên gương mặt thanh tú. . .
66 Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ căn phòng, Bất Diệp mơ màng tỉnh dậy. Trận sốt kịch liệt đêm qua đã qua đi, thân nhiệt nàng giờ đã giảm xuống đáng kể, tuy vết thương trên vai vẫn còn khá buốt, nhưng xem ra tình trạng đã khá hơn rất nhiều.
67 Chết tiệt ! Nàng nhớ ra rồi, người cứu nàng là một nam nhân, hơn nữa…. lại còn là tên Thiên Vũ Xuyên gì gì đó. Là hắn cứu nàng sao ? Tại sao hắn lại cứu nàng ? Là để trả ân nàng cứu mạng hắn lúc trước sao ? Chờ đã ! Đây là đâu ? Hàng loạt các câu hỏi xuất hiện trong đầu Bất Diệp, đột nhiên, hai mắt nàng mở bừng, những ngón tay co nhẹ lại, đôi môi nhỏ xinh nhợt nhạt mỉm chặt lại, vài sợi tóc mảnh mai xõa trước khuôn mặt kiều diễm.
68 Vừa đọc những tư liệu Phục Ảnh tìm được, Vũ Hàn vừa nhíu mày. Hắn trầm tư suy nghĩ, có quá nhiều người đang truy tìm tung tích Yến Vĩ Điệp, cả giang hồ đang sôi sục vì danh tính của nàng.
69 “ Cửu Liên Hỏa Hội ?” Vũ Hàn nheo mắt, tỏ ra rất ngạc nhiên. Ai ai cũng biết rằng, những sát thủ của Cửu Liên Hỏa Hội không bao giờ ra tay tùy tiện như vậy.
70 Hai người đang trao đổi, bàn luận với nhau như vậy thì đột nhiên bên ngoài có tiếng đập cửa vọng vào, tiếng gọi to của Mai nương :”Vương gia, vương gia, có chuyện không hay rồi…” Vũ Hàn vội vàng đi ra bên ngoài, không để ý mà cầm theo luôn cả thanh trường kiếm của Bất Diệp, mở cửa cho Mai nương : “Mai nương, có chuyện gì vậy, sao người lại tới đây ?” Mai nương thở hổn hển một hơi, trên trán lấm tấm mồ hôi, rõ ràng bà đã phải chạy cả một quãng đường dài : “…Mất tích rồi…” “Mất tích…Ai mất tích ?” Vũ Hàn nhíu mày, hắn không nghe ra được ý gì cả.
71 Lúc này, cho dù nàng có rời đi , thì hắn vẫn có thể tìm lại nàng. Cái chính là hắn đang rất lo cho vết thương của nàng. Vết thương vừa khép miệng, nếu lại đụng phải người của các môn phái khác, chỉ sợ nàng sẽ lành ít dữ nhiều… Lòng hắn nóng như lửa đốt…hắn cảm thấy nàng đang gặp nguy hiểm.
72 Duyệt Minh Uyển. Khu vườn nằm gần Duyệt Minh Các. Nơi đây được mệnh danh là một trong tứ đại thượng uyển của Lưu Vũ vương triều. Ước chừng trong thiên hạ chỉ có Cẩm Phương Ngọc Uyển của Lãnh Phong Sơn Trang mới có thể sánh nổi.
73 “…. ” Liệt Khâm ý cười biến mất, khóe môi giật giật. Nữ nhân này có thể điềm nhiên nói rằng mình “đi lạc” vào tận trong Tổng hội của Hắc Đạm sao ? Đến con lợn còn không tin ~o~.
74 “Tiêu Diêu Nhược Hàn…. ” Liệt Khâm khó khăn bật lời nói trong miệng ra. Tiêu Diêu Nhược Hàn ? Cái tên này nàng lần đầu tiên nghe thấy. Sao lại nhìn mặt nàng rồi gọi cái tên nào đó như vậy? Bất Diệp băn khoăn nhíu mày.
75 Liệt Khâm nào chịu buông tha nàng,hắn vụt lên đứng chắn trước mặt nàng. “Ngươi mới 20 tuổi , không thể nào, Nhược Hàn năm nay đã 40 tuổi rồi, ngươi …?” Liệt Khâm bây giờ mới bình tĩnh nhìn lại khuôn mặt Bất Diệp.
76 Trong thông đạo của Duyệt Minh Uyển. Vũ Hàn cùng Phục Ảnh đang phi thân như bay về phía Duyệt Minh Các. Nếu như đây không phải con đường an toàn nhất, chỉ sợ với tốc độ hiện tại, bọn họ đã trúng ám khí không ít lần rồi.
77 “Ngươi còn kí ức gì vào khoảng thời gian lúc 2 tuổi không ?” Bất Diệp nghiến răng ken két, nàng rất muốn mắng vào mặt Liệt Khâm câu sau : “Đồ chết bầm, cô nương đây không phải quái vật, trước 2 tuổi thì nhớ thế quái nào được”.
78 Bất Diệp thấy hai người đang trong tư thế không được nghiêm chỉnh cho lắm, nàng ngượng nghịu đẩy tay của Vũ Hàn ra khỏi eo mình, vùng vẫy tay chân đòi Vũ Hàn thả mình xuống đất : “…Ngươi làm gì vậy…Bỏ ta xuống mau…”.
79 “…Không đau. . ” Bất Diệp ngại ngùng quay đầu sang hướng khác , nàng tránh khỏi những ngón tay đầy mê hoặc của hắn. . “. . Vậy à…Tốt rồi. . ” Vũ Hàn mỉm cười dịu dàng.
80 Sau lần gặp mặt ở Duyệt Minh Uyển, mọi chuyện xoay quanh Bất Diệp và Vũ Hàn có vẻ đã diễn biến theo chiều hướng tốt hơn. Vốn dĩ ngay sau khi được trao trả thanh Hắc kiếm, Bất Diệp đã có ý định rời Vương phủ ngay.