41 Một mĩ nhân đẹp như tiên nữ giáng trần dịu dàng bước ra…. . Ngay lập tức, bất kể là ai đều ngạc nhiên không dám tin vào mắt mình. Nam nhân si ngốc, ngây dại… Nữ nhân ghen tị nhưng vẫn thầm thán phục trong lòng….
42 "Cái gì ?” Bất Diệp ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn ba nam nhân đứng trước mặt. Lũ khốn , Nhu nhi đắc tội gì với chúng mà lại ngang nhiên ra tay sát hại một đứa bé cơ chứ.
43 ”Ta đã nói, sống hay chết không do ngươi quyết định. . . ” Bất Diệp cười nhạt, đôi mắt hổ phách tỏa ra màu vàng nhạt. . . . . ”. . . Khá lắm. . . ta đã đánh giá thấp ngươi.
44 Quả thật, trong số hàng chục mĩ nhân, Phong Lữ - người vừa bước vào - mới thực là người nổi bật nhất …. Một thân hồng y kiều diễm, mái tóc dài hoa lệ, đôi mắt long lanh như nước.
45 Sau khi Bất Diệp rời khỏi. . . Khoảng tầm một lát sau, xuất hiện một toán người vận hắc y bước tới trước cửa Phong phủ. . . Mùi máu tanh nồng nặc đã dẫn họ tới đây.
46 “. . . Đối phó với Ngưng Hòa Các, cách này là thuận lợi nhất. . . Nếu Các chủ bên đó tưởng nhầm kẻ võ lâm hiện truy tìm bây giờ là Nhược Hàn, chắc chắn hắn sẽ phái người có năng lực đi.
47 Tại quảng trường trước cổng Hoàng cung. . . Những chiếc đèn lồng đẹp mắt được thắp lên khiến cả một góc trời bỗng bừng sáng. . . Ánh sáng từ đó tỏa ra ấm áp vô cùng.
48 “Bộp. . . bộp” Tiếng vỗ tay đơn độc vang lên trong quảng trường, khác hẳn với tiếng vỗ tay dành cho thí sinh trước. . . Khỏi cần nói cũng biết ai là người can đảm làm cái việc không ai thèm làm này : Nhị phu nhân.
49 Bất Diệp nở một nụ cười tuyệt đẹp với Phong Lữ. . . . Thật may mắn. . . nàng đã đến kịp. . . nếu chậm trễ một chút nữa. . . có lẽ nàng sẽ thấy có lỗi lớn với vị tỷ tỷ của mình mất.
50 Sở dĩ Bất Diệp bắt buộc phải có mặt trong màn biễu diễn của Phong Lữ là vì lẽ sau. Theo nguyên tác, đoạn đầu của bài hát này dứt khoát phải có tiếng sáo trúc làm nền.
51 Phong Lữ hát, đem những cảm xúc chân thành của mình đặt vào bài hát, lời của bài hát như nói lên tiếng lòng của nàng: “ Quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời của thiếp, chính là được gặp chàng.
52 “Chuyện gì đang xảy ra vậy ?” Bất Diệp khó nhọc thầm nói. . . . Tại sao khi lên trên đó thì Phong Lữ lại bất động như vậy. . . Họ nói đang nói cái gì thế.
53 “Có thích khách” Ba chữ này vừa xuất hiện , tất cả mọi người ở đó một giây sững sờ, giây sau chạy toán loạn, người nào người nấy dẫm đạp lên nhau mà đi,toàn bộ quảng trường xáo động như kiến vỡ tổ.
54 Cục diện ở quảng trường Hoàng cung trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết. . . . Các vị quan đại thần hối hả cùng thân nhân của mình nhanh chóng dời khỏi Hoàng cung - nơi hiện giờ đang được coi là nguy hiểm khôn cùng.
55 Cô nương đó chính là Bất Diệp – người đang mang trong mình trọng thương. . . Bất Diệp rời đi trước khi cục diện trở nên hỗn loạn nên nàng hoàn toàn không hay biết chuyện gì đã xảy ra.
56 Rơi vào trạng thái mông lung, nàng không khỏi cười đau khổ. Vì cái gì mà nàng xuyên không đến đây lại thành ra như vậy ? Người ta khi xuyên không đa phần thì được làm hoàng hậu, phi tử, sống một cuộc đời vinh hoa phú quý, trai đẹp vây quanh.
57 Đó chính là ý nghĩ xuất hiện đầu tiên mỗi khi hắn nghĩ đến nàng. . . . Vì thế, hắn mỉm cười. . . . Nhưng nụ cười này cũng chợt biến mất rất nhanh khi hắn cảm nhận thấy thân thể nàng đang run lên từng hồi.
58 Chết tiệt. . . . đã gần 1 canh giờ. . . tại sao thái y vẫn còn chưa ra ? Vũ Thần tức giận hướng ánh nhìn về phía cửa. . . Đột nhiên. . . cánh cửa bật mở.
59 Trong bóng đêm yên tĩnh của thành Bạch Phong, các hắc y nhân của Lãnh Phong sơn trang vẫn đang ráo riết truy tìm tung tích Bất Diệp. . . Theo mùi máu tỏa ra từ một phương hướng nhất định, họ nhanh chóng tìm đến được nơi Bất Diệp và Vũ Hàn vừa rời đi.
60 “. . . Cho nên các ngươi bỏ cuộc ?” Nhược Hàn nhướng mày. . thanh âm nàng phát ra ngày càng trầm. . . . mang dáng dấp của sự uy hiếp. . . “. . . Không, thưa phu nhân.