1 An Nhược bất ngờ nhìn căn phòng hỗn loạn, vô số loại cảm xúc như thủy triều bổ nào về phía cô. Đầu óc cô bị chập mạch nên mới có thể đồng ý đến câu lạc bộ Thịnh Tinh thay ca hộ Phan Mộng Lệ.
2 An Nhược vừa chạy vừa giơ tay cào cào mái tóc hỗn độn. "Thượng tá Hiên này, quân khu trưởng khó khăn lắm mới thuyết phục được thượng tướng ở tổng bộ chuyển cậu về đây.
3 Một giọng nói trần thấp vang lên trên đỉnh đầu An Nhược, trong giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào, giống như căn bản không đem Cẩn thiếu để vào trong mắt.
4 Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền vào tai An Nhược, đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, nhóm người Lục Mặc Hiên ra tay cực kỳ ngoan độc, rất nhiều tên áo đen bị họ đánh ngã gục xuống đất.
5 An Nhược nhìn vẻ mặt vốn nghiêm túc của cảnh sát trưởng giờ đây toàn mùi chó săn, thật sự có chút không chịu nổi. Vậy chắc hẳn thượng tá Hiên sẽ không phải ngồi tù, có khi còn được cảnh sát trưởng mời đến khách sạn ăn chùa một bữa cũng không biết chừng.
6 Lục Mặc Hiên vững vàng xoay vô lăng, Land Rover màu đen dưới ánh đèn đường mờ nhạt giống như lóe ra một cỗ ánh sáng trầm ổn. An Nhược thoáng liếc mắt nhìn Lục Mặc Hiên một cái, cô giơ tay chỉ về phía đoạn đường trước mặt.
7 An Nhược đẩy cửa chống trộm ra còn chưa kịp mở đèn phòng khách thì đã nghe thấy tiếng khóc trầm thấp khàn khàn từ trong phòng nhỏ bên trái truyền ra. Căn nhà trọ này là do An Nhược và Phan Mộng Lệ góp tiền vào thuê, sau khi cô và Phan Mộng Lệ tốt nghiệp đại học thì cùng được một công ty nước ngoài tuyển dụng, hai cô cũng là bạn cùng phòng của nhau thời đại học, thuê chung một là trọ là cách tiết kiệm tiền tốt nhất.
8 Phan Mộng Lệ trơ mắt nhìn chiếc xe mang theo An Nhược đi mất, trong người cô như có một dòng nước ồ ạt chảy ra, hai chân Phan Mộng Lệ mềm nhũn ngồi rạp trên mặt đất.
9 Ánh mắt của Lục Mặc Hiên khẽ động, liếc mắt nhìn về phía phòng bảo vệ một cái, trong phòng không có một bóng người, anh bảo vệ này chắc chắn không biết An Nhược.
10 An Nhược vẫn như trước ngồi ở ghế phụ lái, sau khi thắt dây an toàn xong An Nhược liền dựa người vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn mui xe, thở dài một cái thật thoải mái.
11 Lục Mặc Hiên một lần nữa khởi động Land Rover, Tiếng động cơ xe cùng với tiếng nói trầm ổn của Lục Mặc Hiên truyền vào tai An Nhược. "Anh cũng có những lúc bị tình cảm chi phối, được rồi không nói nữa, nhìn em như sắp khóc đến nơi rồi.
12 Lục Mặc Hiên cõng Phan Mộng Lệ lên, trên cổ tay Phan Mộng Lệ vẫn không ngừng nhỏ ra những giọt máu tươi chói mắt. Khuôn mặt hồng nhuận của An Nhược nay trở nên trắng bệch, Phan Mộng Lệ cắt cổ tay, cô cũng có một phần trách nhiệm.
13 Lục Mặc Hiên chỉ về phía chai dịch truyền treo trên giường Phan Mộng Lệ, đè thấp thanh âm nói. "Em đi ngủ đi, có anh trông chừng là được rồi. "Nhìn vẻ mặt khước từ của An Nhược, Lục Mặc Hiên lại nói thêm một câu.
14 Lục Mặc Hiên khép hờ đôi mắt, chân dài của anh dịch chuyển xuống dưới một chút, cánh tay rời khỏi người cô, không biết là cố ý hay vô tình, bộ phận cao ngất của An Nhược bị người nào đó đè khuỷu tay lên một hồi.
15 An Nhược giơ hai bắt lấy cánh tay của Lục Mặc Hiên, áo của An Nhược đã bị Lục Mặc Hiên một lần xé nát, vì muốn ngắn cản Lục Mặc Hiên vươn mà trảo lên Bra vật che thân duy nhất còn lại của cô.
16 Phan Mộng Lệ kinh ngạc nhìn người đàn ông tuấn mỹ bước ra từ phòng ngủ dành cho người nhà bệnh nhân, dưới mày kiếm là một ánh mắt lưu ly sáng ngời, gương mặt tuy hơi gầy nhưng vô cùng cương nghị, toàn thân anh tỏa ra một loại khí thế bức người.
17 Lục Mặc Hiên nhìn vẻ mặt lo lắng của An Nhược, cuối cùng anh vẫn dừng xe ở ngã tư gần công ty Mậu Hưng. An Nhược lập tức cầm theo túi xách xuống xe, giẫm trên đôi giày cao gót cộp cộp chạy về phía công ty.
18 An Nhược giơ ống tay áo tới trước mặt Mẫn Cần, trên mặt nở ra một nụ cười sáng chói, nụ cười này rơi vào trong mắt Mẫn cần lại cực kỳ chướng mắt. Mẫn Cần ôm một đống tài liệu lùi lại phía sau một bước, cười nhạo một tiếng.
19 Lúc An Nhược ra khỏi Mậu Hưng tâm tình của cô cực kỳ phức tạp. Ma trảo của Lục Mặc Hiên đã vươn tới nơi cô làm việc rồi, ngày mai Lục Mặc Hiên cứ như vậy lấy thân phận đại cổ đông xuất hiện, mà cô lại phải mang khuôn mặt tươi cười nghênh đón anh.
20 Một dáng người to lớn, toàn thân mặc tây trang màu đen thẳng thớm, các ngón tay khẽ vuốt ve ly thủy tinh trong suốt. D-i-ễ-n-đ-à-n-L-ê-Q-u-ý-Đ-ô-nÁnh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt vô cùng tuấn lãng của hắn.