1 Giọt mưa rơi trên cửa kính, sau đó dòng nước từ từ trượt xuống, tiếng mưa rơi rất lớn, gần như che đậy tất cả âm thanh ngoài cửa sổ. Điều này làm cho Tri Kiều nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên cô và Chu Diễn gặp nhau.
2 Sân bay Heathrow bất cứ lúc nào cũng chật ních người từ khắp thế giới, hôm nay cũng vậy không có ngoại lệ. Hàng người xếp trước quầy gửi hành lý thật sự dài, Thái Tri Kiều đeo ba lô từ vai trái đổi sang vai phải, sau đó giơ tay nhìn đồng hồ, may là cách giờ máy bay cất cánh còn một khoảng thời gian dài.
3 Trưa chủ nhật, Thái Tri Kiều rốt cục gặp được mẹ già đã lâu không thấy bên bàn ăn, hình như bà vừa thức dậy, tóc tai rối bời vừa đọc báo vừa uống cà phê.
4 Sáng thứ hai, Tri Kiều dậy sớm làm bữa sáng, đem phòng bếp ồn ào lên, hỗn loạn không chịu nổi. “Con ăn thuốc nổ à?” Mẹ già mặc áo ngủ in hình mèo kitty xuất hiện ở cửa.
5 Một tuần nay, ngoại trừ bận rộn việc tìm kiếm nhà đầu tư, thời gian còn lại của Tri Kiều đều dùng để nỗ lực hồi phục quan hệ với Chu Diễn. Thế nhưng anh bề bộn nhiều việc, so với nhà sản xuất như cô lại càng bận hơn, mấy lần cô chạm mặt anh tại studio, muốn đi tới nói mấy câu, nhưng lúc nào cũng không tìm được cơ hội.
6 Ba tháng sau. “Trứng rán ngon lắm, con bỏ thêm cái gì thế?” Mẹ cô vừa đọc báo, vừa hỏi. “Mẹ muốn biết à?” Tri Kiều xoay người, hai mắt tỏa sáng, “Vậy đầu tư cho chương trình của con đi.
7 Action 1“Chúng tôi là hai bố con, đồng thời cũng là bạn bè,” trước màn ảnh xuất hiện hai người đàn ông vóc dáng mập mạp, người trẻ tuổi hơn đang nói chuyện, “Từ bé tôi đã chơi bóng và câu cá với bố tôi, chúng tôi có rất nhiều chuyện thú vị khi ở cạnh nhau…”Nói tới đây, chàng trai trẻ liếc nhìn người bố, ông ta vì đáp lại anh chàng mà gật gù cái cổ cứng ngắc, rồi nói: “Đúng, đúng.
8 Trong bộ sách “Lonely Planet: Australia” nổi tiếng được xưng là “Thánh kinh của lữ hành” miêu tả quốc gia xinh đẹp này:“Đúng vậy, cuộc sống cấp thấp ở địa cầu không đổi… Đối mặt bạn chính là phong cảnh vòm trời xanh thẳm vô biên vô hạn từ màu vàng kim biến thành đỏ sẫm.
9 “Kiều, Kiều. ”Cô nghe được Chu Diễn gọi mình, dường như vẫn còn thấy những cái va ly vây quanh anh đang nhìn cô với vẻ khinh miệt. “Có tám bánh xe thì giỏi à…” Cô bất mãn than thở một câu, sau đó mở to mắt.
10 “Em còn nhớ lần trước tới đây đã xảy ra chuyện gì không?” Chu Diễn ngồi ở vị trí lái xe, hỏi như vậy. Buổi sáng mùa hè, ánh mặt trời vượt qua tầng mây chiếu rọi xuống, hai bên quốc lộ đều là biển cả mênh mông bát ngát, địa thế ở đây rất ít nhấp nhô, cho dù có cũng chỉ là đồi núi thấp bé.
11 “Nhanh lên! Dùng tay đi, nếu không thì dùng chân cũng được” Chu Diễn hét to át cả tiếng sóng biển. Tri Kiều gần như không thể mở nổi mắt, nước tràn đầy vào hai xoang mũi, cô muốn trả lời anh nhưng không mở miệng.
12 Lão Hạ ngủ trong xe một lúc rồi đột nhiên tỉnh lại. Chu Diễn mở cửa xe, nói với người trong xe một câu đơn giản: “Nhanh lên, tôi nhìn thấy cột mốc rồi, ngay trên sườn núi!”Tri Kiều vội vàng xuống xe, bước nhanh theo Chu Diễn về phía sườn núi.
13 Trời vừa sáng, Tri Kiều đã tỉnh lại. Những tia nắng bình minh đầu tiên xuyên qua tấm rèm mỏng, trong căn phòng tràn ngập ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Cô ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Chu Diễn, anh vẫn đang ngủ say, cả người cuộn tròn trong chăn, giống y hệt đứa trẻ sơ sinh vậy.
14 Khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi bị ngã xuống, Tri Kiều đã nghĩ không biết Chu Diễn sẽ có phản ứng gì. Kinh ngạc, lo sợ, vui sướng khi người khác gặp họa, hay là mất bình tĩnh… à, cô nghĩ tới rất nhiều phản ứng, nhưng đều không đoán trúng, bởi vì cô ngạc nhiên phát hiện, khi anh ngồi xổm xuống nhìn cô, vẻ mặt chắc chắn là…… tức giận!Anh mím môi, nhíu mày, nhìn đầu gối chân trái của cô, một vài vết thương trên khuỷu tay cô đỏ sẫm, dù anh không nói bất cứ câu gì, nhưng cô cảm thấy, nếu mình không bị ngớ ngẩn hay ngu đầu, chắc chắn tất cả những gì trên khuôn mặt anh đều là —— tức giận.
15 Đi qua đoạn đường xuống dốc, bỏ lại phía sau những cánh rừng mưa nhiệt đới cao vút, hai bên đường quốc lộ là những cánh đồng cỏ mênh mông thẳng cánh cò bay.
16 Hai bên đường quốc lộ đến một ngọn đèn cùng không có, Chu Diễn và Tri Kiều cùng lái xe, chỉ đành dựa vào hai luồng ánh sáng của đèn pha phía trước để đi trên cao nguyên.
17 “So sánh với hiền phụ sinh hiền tử thời trước. Xuất xứ từ [Tam Quốc Chí, Ngô thư, Gia Cát Khác* truyện] (Chỗ này có thể hiểu là Gia Cát Khác Truyện trong Ngô Thư từ Tam Quốc Chí) chú dẫn [Giang biểu truyện].
18 “Hai đội chọn ghép tranh ấy, thật là may mắn. ” Tri Kiều nói. Lúc này, xe họ tạm thời phải dừng lại gần cột đèn tín hiệu được dựng lên tạm thời trên quốc lộ B100, đội công trình của nhà nước đang tu sửa một đoạn đường, bởi vậy xe ở hai bên được sắp xếp luân phiên đi qua.
19 “Nhắc đến Sydney, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến tòa kiến trúc tiêu biểu màu trắng nằm ngay phía sau tôi —— nhà hát Opera Sydney. Nghe nói nhà thiết kế đã lấy cảm hứng từ cánh hoa quất tử (hoa quýt), ốc sên, lá cây cọ và thần miếu Maya, nơi đây có rất nhiều điểm khiến người ta ngạc nhiên, ví dụ như trên nóc nhà cao 67 mét kia lát kín 100 vạn (10 triệu) viên gạch men sứ Thụy Điển……”Người dẫn chương trình đứng trên bờ đê dài trước nhà hát kịch Opera vẫn đang thao thao bất tuyệt, có mấy cái máy quay phim đang chĩa thẳng về phía anh ta, vì hôm nay mây đen vẫn dày đặc trên bầu trời, nên tổ làm phim dựng những chiếc đèn chiếu khác nhau ở bốn phía, thậm chí dưới chân anh ta cũng có một chiếc đèn mini màu trắng để chỉnh độ sáng của khuôn mặt.
20 Trong tay của người đàn ông đó đúng là bức thư gợi ý mà Tri Kiều đang tìm kiếm, nhưng khi đưa tay ra nhận bức thư cô có phần hơi chần chừ. Không giống với các loại tưởng tượng xấu xa trong tiềm thức, người đàn ông này rất thoải mái đưa bức thư cho cô, dường như anh ta đã chuẩn bị sẵn chờ cô đến vậy, tất cả đều chắc chắn chính đáng như vậy.