1 “Két…. . ” một tiếng, cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đẩy ra, Trần Thạch Mai cầm trong tay cái chổi lông gà bước vào, khép cửa lại rồi cẩn thận đảo mắt nhìn xung quanh.
2 Chớp mắt, Trần Thạch Mai đã ở vương phủ làm Trần Thức Mi được hơn nửa tháng. Chỉ cần để tâm một chút thì ai cũng có thể nhìn ra, dù bề ngoài vẫn là Trần Thức Mi, nhưng bên trong đã sớm thay đổi thành một người khác.
3 Editor : Quân
Dọc theo đường đi, Trần Thạch Mai cảm thấy lòng mình thấp thỏm không yên. Nàng chỉ là khuê nữ nhà bình thường, chưa từng tiến cung gặp Thái hậu bao giờ, nếu có điều gì thất lễ để người ta chê cười thì thật mất thể thống, nhưng quan trọng hơn là không thể để lộ chân tướng.
4 Xe ngựa về tới Vương phủ, Trần Thạch Mai cầm tay Tiểu Hương nhi bước xuống xe, giương mắt lên nhìn thấy Tần Hạng Liên cùng Loan Cảnh Nhi đang chậm rãi đi từ nội viện ra, dường như đang đi dạo cho tiêu cơm sau khi dùng bữa.
5 Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa vội vàng đi, trông có vẻ hoang sơ. Trong đêm đen yên tĩnh, bánh xe nghiến qua những phiến đá to trên đường phát ra âm thanh nghe có chút chói tai.
6 “Mai Tử tỷ, làm sao bây giờ?” – Hương nhi cũng sợ hãi, túm chặt Trần Thạch Mai, lại nhìn người áo trắng bên ngoài, nói – “Tình huống bây giờ mà để Vương gia thấy được không chừng sẽ có hiểu lầm …”
Trần Thạch Mai cũng nhíu mày.
7 Phản ứng của Bạch Xá quá lãnh đạm khiến nữ tử đang kẹp cổ Trần Thạch Mai cũng sửng sốt. Hương nhi lại sốt sắng: “Ngươi đừng có ngộ thương người tốt, chúng ta thật sự không quen biết hắn.
8 Trần Thạch Mai thật sự nhớ tới phần ghi chép trong cuốn phổ, nhưng lại không nhớ cụ thể ra sao. Nàng chuẩn bị đêm nay sẽ bình tâm nghiên cứu một phen, trước hết cứ cất tờ giấy này đi đã.
9 Tiếng hét của Hương nhi cũng đồng dạng kinh ngạc như Trần Thạch Mai. Mặc cho một nữ tử bình thường có lá gan lớn đến mấy, khi nhìn thấy thi thể đầy đất như thế đều sẽ cảm thấy kinh hãi, nếu là người nhu nhược thì chắc đã ngất rồi.
10 Tần Hạng Liên ngây người. Trần Thạch Mai nhân đó lùi lại mấy bước, cuối cùng rút tay ra, nói: “Nếu Vương gia không còn chuyện gì nữa, vậy ta đi trước.
11 “Mai Tử tỷ, sao lại đứng trong sân thế?”
Tiểu Hương nhi bưng bữa ăn khuya đi vào sân viện thì thấy Trần Thạch Mai đang đứng trong đình ngẩn người.
“Ừm.
12 Thạch Mai ngủ đẫy giấc, khi tỉnh lại đã là lúc mặt trời lặn.
Nắng vàng buổi hoàng hôn chiếu lên ngói lưu ly đỏ tán ra những quầng sáng rực rỡ. Cửa sổ mở vừa lúc thấy được sắc trời tối dần, sắp tới chạng vạng.
13 Đêm đó, sau khi tắm rửa xong, Thạch Mai mặc một cái yếm màu hồng nhạt viền chỉ bạc, váy dài bằng tơ màu lá sen, bên ngoài khoác áo sa mỏng màu trắng, phủ thêm chăn, nằm tựa giường đọc sách.
14 Khi Thạch Mai được Bạch Xá đưa về đã là lúc chạng vạng.
“Đi đâu đây?” Thạch Mai thấy không phải đường về nhà nên hỏi Bạch Xá.
“Đưa ngươi đi ăn cơm.
15 Khi Thạch Mai về đến Hương phấn trạch thì trời đã tối.
Bạch Xá cẩn thận ôm nàng xuống ngựa, giao tận tay cho Hương nhi ra đón rồi mới xoay người về thẳng Bạch trạch.
16 May là khi trở về trời vẫn còn chưa sáng, trên đường không có nhiều người đi lại. Bạch Xá sau khi đưa Thạch Mai đến cửa cũng trở về Bạch trạch.
Thạch Mai và Toản Nguyệt đưa Hồng Diệp vào phòng an ủi.
17 Thạch Mai ôm Tiểu Phúc Tử đi một chốc mới phục hồi lại tinh thần, cảm thấy thực buồn bực, mình giận cái gì chứ? Bạch Xá có đi kỹ quán hay không chẳng liên quan gì đến nàng.
18 “Hỏi cái gì?” – Thạch Mai ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ánh mặt trời vừa lên tới đỉnh, tiết trời thực ấm áp. Đôi mắt Bạch Xá có lẽ vì vừa mới tỉnh ngủ nên không còn sự sắc bén như dĩ vãng, mà nhu hòa đi nhiều.
19 Người Thạch Mai không muốn gặp nhất là Tần Hạng Liên. Từ sau khi ly thân, tuy có gặp vài lần nhưng chỉ khiến nàng càng thêm phản cảm với hắn. Chỉ là bây giờ không có cách nào tránh đi, đành phải dừng lại thăm hỏi.
20 Tần Hạng Liên cũng không dự đoán được là Bạch Xá lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay đứng phía sau Thạch Mai. Càng làm hắn bực mình là câu nói vừa rồi của Bạch Xá, thế mà lại đùa giỡn Thạch Mai ngay trước mặt hắn.