1 Vào quang cảnh một ngày đầu hạ, không khí trong vắt như một thứ kem mátlạnh, chiếc cổng lớn khép kín im ỉm hàng ngày của dinh thự rộng lớnthuộc gia tộc Stewart mở toang ra đón nhận những lượt xe trầm lặng ravào.
2 *SOMEONE’S POV:Trong sắc tối bao trùm, tôi nhìn thấy mình dường như trôi dạt về một miền ký ức nào đó. Những hình ảnh mờ nhạt, mơ hồ cứ nối tiếp nhau hiện ra như đoạn phim quay chậm đưa tôi quay lại về quãng thời gian tươi đẹp ấy.
3 Hú hồnthật! Xém nữa là mất toi "em dế yêu" mà tôi mới tậu. May thay mà có ChíLinh giúp đỡ. Nếu mà lúc nãy không có anh ta thì chắc chắn tôi đã mấtđiện thoại thật rồi.
4 Nắng Sài Gòn vào mùa hạ. Cánh phượng trên những con đường và một không khíoi ả. Tiếng xe cộ náo nức, người qua lại nườm nượp. Phố đông, chật chộinhưng náo nhiệt.
5 Mở cửa ra, cái không khí thiếu vắng hơi người và nồng mùi nước hoa xịtphòng ngan ngát xông vào mũi cậu. Mệt nhoài cả ngày, bây giờ cậu ấy muốn ngả lưng ngay xuống cái giường êm ái trải dra trắng tinh khôi.
6 _ Angel Hunters. - Khánh Di đáp, ráo hoảnh không một mảy may cảm xúc. _ Sao? - Chiếc khăn trên tay người đàn ông rơi xuống. _ Sứ giả của bóng đêm và Thợ săn thiên thần đã triệu tập rồi.
7 _ Kệ tôi, liên quan gì đến ông chứ? - Minh cột dây giày xong đứng dậy,giọng điệu vẫn không thay đổi bước ra khỏi phòng. Và đương nhiên là sẽcó một cái đuôi lót tót theo sau.
8 Chúc ngược chai bia cuối cùng xuống để chứngtỏ nó đã hết sạch. Minh cong môi, tia mắt ngập tràn hoan hỉ,nụ cười thấp thoáng trên khoé môi.
9 "Bụp! Bụp! Ự!"Tên tính xông vào ông ta, hắn tròn mắt ngẩn ngơ chẳng hiểu mô tê gì. Ngơ ngác bị chàng trai có mái tóc nâu kéo đầu vào đánh không thương tiếc.
10 Vệt bóng trải dài đen ngòm bị sóng đắp lên. Hai con người bỏ lại bờ biển dài. Xa rời nơi đang ôm ấp những tâm tư sâu kín. Để cho biển ngắm nhìn. Biển lắng nghe.
11 _ Em không quên được! Không thể quên! Em hụt hẫng thực sự. Tim em đauđến mức không thể duy trì nhịp đập bình thường. Hụt hẫng tột độ!Đau đến cắt ruột, Alex đỏ ngầu mắt, thương tâm:_ Em khóc đi! Điên lên cũng được! Em đừng như thế này! Anh không muốn em lại như một tháng trước.
12 Sài Gòn vàohạ. Những tia nắng oi bức đầu tiên đã càn quét qua mọi con phố của thành thị, phủ dài trên những tán cây xanh. Cái vẻ oi nồng của nó chỉ khiếnngười ta nhảy tòm xuống một bể bơi xanh mát hay trốn ru rú trong nhữngshowroom, foodstall trang bị đầy điều hoà nhiệt độ.
13 _ Chú ơi, con xin lỗi! Con không cố ý! Con có lỗi nhiều lắm! Con thực sự là không có tiền đâu! Nhưng mà con sẽ giúp chú bất cứ thứ gì trong sứccủa tụi con.
14 _ Wow! Cậu biết mỉa mai người khác từ bao giờ thế? - Vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, chiếc áo blazer áp tới gần người thiếu niên cómái tóc đen mun.
15 Trên con đê chắn biển dài ngoằn, dường như có tiếng kêu réo trong trẻo còn vấn vương của hai đứa trẻ. [ Tiểu Bạch! Nhanh lên nào! Thuỷ triều sắp lên rồi, chúng taphải ra nhặt sao biển nhanh lên, nếu không nó lại trôi ra biểnhết đấy!].
16 Trong phố xá nô nức, tôi chạy theo bóng chàng trai đẹp tựa thiên thần,đôi mắt xanh lục mang sức ám ảnh kì dị, mị hoặc người khác đến mức ănmòn đến từng nhịp tim vẫn còn nhớ như in.
17 _ Vẫn còn ôm giấc mộng lấy thân báo đáp hả? - Linh trêu. _ Xì, anh muốn ăn đòn phải không? - Tôi chanh chua. Tiếng mưa vẫn rả rít ngoài trời, con đường chợt thưa thớt, vắng tanh người.
18 Tôi lôi quyển sách khỏi kệ, hí hửng đem về chỗ ngồi. Linh ôm trái timnhồi bông, tựa lưng vào tường _ tư thế không hề thay đổi. Anh đặt mộtcái gối tựa vuông vức, lại mang màu nâu như ly Capuchino của tôi, ý đểtôi tựa lưng vào.
19 _ Yêu? Sao anh lại không bảo vệ được chị ấy?Câu hỏi này đã khiến tâm trí anh đông đặc. Anh phải trả lời sao? Do anhvô tình hay chính cô gái ấy đã vùng chạy khỏi bàn tay bảo vệ của anh? Cô để lại cho anh một vết xước trong tim.
20 _ Alo, ai đang gọi tôi?Bên đầu giây đáp trả, nói liếng thoắng với cậu, chất giọng vô cùng gấp rút:[ Anh Black! Đừng nói gì thêm cả! Cẩn thận! Nhìn vào kiếng chiếu hậu đi! Sau lưng anh có 3 sát thủ!].