1 Tề quốc, năm Nguyên Đức thứ hai mươi mốt, Cảnh Vương phủ tại Kinh Thành. Lạc Hà cư là một tòa viện lớn nhất trong Vương phủ, Là Cảnh Vương gia vì chánh phi Mai Vận Nhi của hắn xây nên.
2 Tuyết Tuyết nóng vội, xoay người một cái hóa thành hình người, sau đó mở rộng cánh tay nhanh chóng đưa hắn lên bờ. Thiếu niên nôn ra hai miếng nước, người vẫn bất tỉnh như cũ.
3 Được rồi! Liền nghe hắn! Phải ngoan, không nhảy!Cảnh Hiên cực kỳ kinh ngạc, con cá này lại có thể hiểu được hắn nói, sau đó không nhảy nữa? Còn nghiêng đầu dùng ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
4 Còn có. . . Ông trời ơi! Hắn lại đặt tên cho mình! Mà còn khéo đến lỗi giống tên của nàng!Tuyết Tuyết vui sướng, kìm lòng không được bắt đầu nhảy lên nhảy xuống ở trong mặt nước.
5 Giọng nói của hắn không to, Tuyết Tuyết nghe rõ ràng, không khỏi sợ run người. Ông trời! Trời lạnh như thế,lqd muốn nha đầu kia quỳ ở đây ba ngày ba đêm.
6 Cảnh Hiên ở trong cung liên tiếp hơn mười ngày, Thái hậu thích hắn, lại không nguyện thả người. Đó là Hoàng tổ mẫu hắn thương yêu từ nhỏ, hắn can tâm tình nguyện ở cùng nàng.
7 Nhưng mà vẫn còn có hi vọng!Nghĩ đến đây, Tuyết Tuyết lập tức phấn chấn hẳn lên!Kỳ hạ tu luyện mười năm sắp đến, ngay tại ngày trăng tròn kế tiếp nàng có thể chân chân chính chính biến thành một nữ tử xinh đẹp.
8 ảnh Hiên đến hoài sơn rồi sao?Nói tới, nếu buổi trưa ngày mai có thể vào thành, vậy hoài sơn kia hẳn là cách nơi này không xa. Tuyết Tuyết quyết định, sau đó lại nhìn thoáng đôi nam nữ vụng trộm yêu đương, ném một ánh mắt khinh bỉ, sau đó liền đi về phía con đường nhỏ bên trái.
9 . Tuyết Tuyết dụi mắt. . . Được rồi! Là vừa rồi nàng đấu tranh trong lòng quá lâu, thế nên mới bỏ lỡ. . . Thôi! Cứ nhanh đi qua nói chuyện với Cảnh Hiên, dùng cách.
10 “Cứu mạng người, đuôi cá, bóng lưng nữ tử, Tuyết Tuyết. . . ” Cảnh Hiên vừa đi vừa lẩm bẩm, “Có phải có quan hệ gì đến nàng hay không?”. . . . . . . .
11 May mà cơn mưa này to, bằng không. . . Đây cũng có thể xem như ông trời cứu nàng một mạng sao?Tuyết Tuyết mím môi, cái mũi chua xót thật sự muốn khóc lớn lên.
12 Cảnh vương phủ tại Kinh thành. Bắt đầu từ ngày mười sáu tháng tám khi Cảnh Hiên hồi phủ, mười ngày nay cả tòa Cảnh vương phủ đều chìm trong không khí u ám.
13 “Sao lại không mất đồ!” Cảnh Hiên lớn giọng nói, “Không phải mất Tuyết Tuyết sao!”Bình Tử lau mồ hôi, thầm nghĩ, chủ tử à, ai lại chỉ đến để trộm một con cá chứ? Con cá kia của người nhỏ như vậy, ninh hầm để ăn cũng không đủ bữa, người ta trộm nó làm cái gì?Nhưng những lời này hắn chỉ dám nghĩ ở trong đầu, không dám nói ra.
14 Không dễ gì mới có một chút hi vọng, vậy mà lập tức liền tan biến mất. Nàng nhớ lại xem, con cá tu hành hơn một trăm năm kia có thể nghĩ biện pháp giúp nàng hay không, xem dùng cách thức gì có thể liên lạc với Cảnh Hiên.
15 “Ngươi. . . ” Nàng kia tức giận đến không nói lên lời. Lúc này Tuyết Tuyết đã đi vào trong phòng, hơi giương mắt, vừa vặn nhìn thấy bên trong giường ngủ treo lụa mỏng màu xanh lá, đang có một nữ tử thân hình trần trụ quỳ trên giường lý luận với lão bà tử.
16 Nếu không, nàng muốn trốn về cũng không có cơ hội rồi. Bây giờ ít nhất còn ở trong Tề quốc, chỉ cần vẫn cùng hít thở chung một bầu trời với Cảnh Hiên, đối với nàng mà nói, là còn hi vọng.
17 Nhưng con chim ưng này quá lớn, đừng nói là nữ nhân, mà mấy người nam nhân bọn họ đến gần cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy. Nữ nhân trong phủ này đến gần nó cũng không ít, nhưng không có người nào dám lại gần con ưng này quá năm bước.
18 Cảm giác này lại khiến nàng nghĩ tới lúc mình bị người ta vũ nhục trên thuyền, làm nàng không ngừng nhớ Cảnh Hiên. "Lão ưng à lão ưng. " Nàng lẩm bẩm, "Chỉ mong ngươi không lừa ta, chỉ mong ngươi có thể mang tin tức tới trước mặt hắn, cũng chỉ mong.
19 "Rõ ràng người đó nhảy xuống nước, các ngươi đều nhìn thấy, sao giờ lại không có?" Lão Vạn thở phì phò gào thét, giọng nói kia khiến mọi người hoảng sợ, Tuyết Tuyết xen lẫn trong bầy cá cũng không khỏi sợ run người, theo bản lăng bơi đến nơi xa hơn.
20 Rốt cuộc cũng nhận được thanh âm từ đồng loại nói với nàng:"Chúng ta sắp chết! Chúng ta không chịu được nữa rồi!"Còn có một con cá khác nói:"Chúng ta khác với ngươi, người trong phủ này đã bốn ngày không cho chúng ta ăn, chúng ta sắp chết đói!""Bốn ngày không cho ăn?" Tuyết Tuyết kinh hãi, "Tại sao?""Còn không phải tại ngươi!" Đột nhiên có một giọng phẫn nộ thét về phía nàng, chỉ tiếc, bởi vì quá đói, con cá kia tuy tức giận, nhưng ngoại trừ dùng hết sức để ho to, cũng không có làm gì khác.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 100