21 Sau buổi lễ Nguyệt Mộng. Tại phủ tướng quân Phong Luân. “Diệp nhi, nói ta nghe muội đã đi những đâu ?” Phong Lữ cốc thật mạnh lên trán Bất Diệp. Nàng thật sự giận rồi.
22 *Trong nha môn thành Bạch Phong. “Chết tiệt, tại sao lại tìm không thấy hả ? ” Vũ Thần nộ khí xung thiên, đem hết tức giận trút lên đầu tên thị vệ trước mặt, mọi sổ sách trên bàn đều bị gạt xuống đất hết.
23 Trong một trang viên nguy nga cách thành Bạch Phong 50 dặm về phía Bắc. “Ly nhi, hắn sao rồi ?”Lão nhân tóc trắng bạc phơ, ánh mắt thâm hiểm nói với vị cô nương đứng bên cạnh.
24 “Dạ. . ” “Mắt của kẻ đó màu gì ?” Giọng nói Khương Điền Thái có phần run sợ. Ta đoán không sai, quả nhiên có liên quan đến đôi mắt đó – Khương Ly thầm nghĩ.
25 Một buổi sáng đầy sương tại phủ tướng quân Phong Luân. Không gian xung quanh bốn bề yên tĩnh. Lúc này, từ trong gian phòng của Bất Diệp truyền ra một thứ âm thanh mê đắm lòng người.
26 Cả ba người đều đã bước vào bên trong. Mùi hăng hắc của căn phòng làm mọi người nhăn mũi. Dù cho Bất Diệp đã dùng chổi quét bớt đi rất nhiều mạng nhện, nhưng mùi ẩm mốc vẫn phả ra từ tứ phía.
27 “Vâng thưa nghĩa mẫu. Nhưng, cũng không dễ để chơi được nhạc cụ này, muốn thành công thì phải luyện tập, tỷ tỷ nhất định phải tuân theo lời muội, không được lười biếng” Bất Diệp khóe môi hơi nhếch, cười ma mãnh.
28 Hoàng cung Lưu Vũ vương triều. Mặt trời đang khuất dần sau những cung điện nguy nga lộng lẫy. Ánh nắng hoàng hôn phủ lên khung cảnh ngự hoa viên một màu vàng óng đầy rực rỡ.
29 “Hạnh phi, Trúc phi, chúng ta về thôi. Ý hoàng thượng đã quyết, chúng ta sao thể lay chuyển được. Hãy đến tìm Phiến An công chúa và Thái Hậu, nhờ hai vị giúp đỡ.
30 Trước đêm thi tuyển Vương phi 5 ngày. Tại phòng bếp của Thanh Lâm Các. “Tiểu thư, đây là thứ gì vậy, trông đẹp mắt quá” Nhu nhi ngạc nhiên nói, ánh mắt hiện lên vẻ vui sướng.
31 Đang bước đi về phía Vọng Nguyệt Các ( nơi Phong Lữ ở), Nhu nhi nghe thấy có tiếng gọi. Nhìn quanh không thấy bóng ai, cô bé nghĩ rằng người kia gọi mình.
32 Đám gia đinh, nô tài vội vàng bao vây lấy Bất Diệp. Mặt tên nào tên nấy đều đỏ rần lên, chỉ chực xông vào ra tay. Nhưng, cho dù vậy, chúng cũng không dám động thủ ngay.
33 “Giờ Nhu nhi đã không còn là hạ nhân của Phong phủ nữa. Ta xem cô bé là bằng hữu, vậy khách của ta cũng là khách của phủ tướng quân. Nhị phu nhân không định áp dụng gia quy với khách đấy chứ.
34 Trong hoàng cung, đứng đầu là hoàng đế, tiếp sau là Thái Hậu, sau nữa là các vương gia, công chúa, kế tiếp là các phi tần, đến cuối cùng mới là các quan trong triều.
35 Ánh mắt hiện nỗi ưu thương, Thiên Phong gắt gao ôm chặt lấy Nhược Hàn, làm mọi cách để vợ mình ngừng khóc. “ Diệp nhi có màu mắt hổ phách rất giống ta, nên chắc chắn Lăng Nguyệt giáo, Ngưng Hòa các và Cửu Liên Hỏa hội sẽ tưởng rằng ta đã quay trở lại.
36 Thời gian còn lại đến ngày tuyển phi : 1 ngày Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác. “Á. . á. . á. . . . . . . . . ” Tiếng thét chói tai làm kinh động Thanh Lâm Các.
37 Thời gian còn lại đến ngày tuyển phi : 0 ngày Vậy là, ngày mà tất cả mọi người dân trong thành Bạch Phong chờ đợi đã đến – Ngày tuyển Vương phi cho Tứ vương gia.
38 Trên đường phố thành Bạch Phong. Có một vị cô nương tay xách nách mang một đống đồ. Trên miệng lẩm bẩm thứ ngôn ngữ mà dân bản địa khó có thể hiểu được.
39 Cách một đoạn khoảng gần chục mét trước cửa Phong phủ. “Hữu đường chủ, cô nương đó đi vào trong kia ,đã gần 3 canh giờ vẫn chưa thấy ra, có lẽ là người sống trong phủ” Một trong hai hắc y nhân lên tiếng.
40 “. . . . ” Vũ Hàn tiếp tục im lặng. Ánh mắt của hắn thậm chí còn không có một góc nhỏ cho vị hoàng huynh trẻ con. “Phải nói số đệ tốt thật. Bao nhiêu mỹ nữ trong thiên hạ đều tập trung về đêm tuyển phi của đệ hết.