1 Trên 1 đoạn đường khá vắng vẻ có 1 cô gái đang vội vàng chạy như trốn 1 ai đó. Lúc này trời đã tối, bóng đêm bao trùm nên mọi vật xung quanh. Cô gái ngồi xuống 1 góc đường để nghỉ ngơi, móc điện thoại ra nhắn 1 tin:” Nếu mẹ vẫn bắt con đi xem mặt thì con sẽ không trở về nữa.
2 Quả thật sự việc diễn ra vô cùng chớp nhoáng, khiến 1 kẻ nhát gan như cô chưa kịp phản ứng. Trợn tròn mắt nhìn gã đàn ông lúc nãy còn đối với cô sàm sỡ bây giờ thì nằm ôm đất bất động, trên lưng gã là 1 cái gì đó tròn tròn trắng trắng.
3 Vì trời đã về đêm nên khó khăn lắm cô mới thuê được 1 căn hộ nhỏ nhắn. Căn hộ tuy nhỏ nhưng được thiết kế khá là đầy đủ: 1 phòng ngủ, 1 phòng vệ sinh, 1 phòng khách và 1 phòng bếp thế là đã quá ổn.
4 ” Cô gái ngốc này, chết tiệt. ” Vân Phong hiện tại đang rất tức giận, từ trước đến nay chưa ai dám ép buộc anh làm một việc gì đó mà chỉ chờ đợi được anh giao phó.
5 Vân Phong chắc chắn mình không phải là kẻ sắc, nói đúng hơn là không có cảm xúc với nữ nhân. Điều đó được chứng minh khi anh đã được 5 vạn tuổi mà vẫn giữ được cơ thể hoàn bích.
6 Vân Phong cho dù đang bị phong ấn sức mạnh nhưng không có nghĩa anh là 1 người bình thường. Anh là ma vương của ma giới cho nên có thể nhìn thấy trong thang máy kia có 3 tên quỷ đầu trâu mặt ngựa ở đó.
7 Dù đã về đến nhà nhưng cô vẫn không tài nào ngừng lại sự sợ hãi. Cứ nghĩ tới 2 mẹ con nhà đó chết thảm như thế nào thì chân tay càng thêm run rẩy. Cố gắng gạt bỏ nó ra khỏi trí óc thì nó càng hiện ra rõ ràng, thật là đáng sợ.
8 Liên Thảo dù đã cố gắng trấn an tinh thần của mình nhưng vẫn không thể tránh khỏi trong lòng dấy lên sợ hãi. Cô không biết hình ảnh nhìn thấy là thật hay ảo giác, chỉ là nếu như con ma đó dám động đến Bảo Bối thì cô sẽ…mua thật nhiều tỏi, máu chó cả thánh giá nữa để đuổi con ma đó đi.
9 Đặt hết tất cả các đồ mua được xuống bàn. Cô vui vẻ cúi xuống nhìn Bảo Bối, tự đắc nói:- Thế nào? Mẹ của con có phải là rất thông minh không?Vân Phong nhìn lên đống đồ ngổn ngang trên bàn không biết nên nói gì.
10 Con rồng đen đó xuất hiện đã khuấy động cả 1 khoảng trời. Trên trời giông tố mạnh mẽ kéo đến, gió rít kêu gào như đòi mạng. Vì sự xuất hiện quá đột ngột hay nói đúng hơn không thể ngờ đứa nhỏ này lại có khả năng như vậy.
11 Không để Liên Thảo cất tiếng phản đối thì mẹ cô đã nhanh tay tắt máy trước. Tiếng dập máy phũ phàng của bên kia vẫn không thể đánh tỉnh được cô. Lúc này cô đang ngơ ngác nhìn cái điện thoại không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
12 Ngồi trên xe nhưng cô vẫn thấp thỏm không yên, đi hết đoạn đường này là về đến nhà rồi. Nếu như được cô thật sự muốn xô cửa xe lao xuống bỏ chạy nhưng điều đó là không thể thực hiện được chỉ có thể ngồi đây ủ rũ thở dài.
13 Ngày hôm sau. - Bảo Bối con thấy mẹ thế nào?Sau hơn 1 tiếng chọn lựa đồ, cuối cùng Liên Thảo quyết mình ăn mặc như cô nàng xấu xí. Trên khuôn mặt xinh đẹp mọi ngày đã được đeo thêm 1 kính mắt đen thật to, không hề trang điểm dù là tô phớt làn son lên cặp môi căng mịn như trái anh đào.
14 Nhìn ngắm mình trong gương, cô cố gắng cứu vớt số phận của mình:- Bảo Bối, con làm như vậy là đẩy mẹ thành tội nhân thiên cổ đó. - Tội nhân thiên cổ sao? Không có đâu, cuồng lắm chỉ làm người ta tinh thần hoảng loạn thôi.
15 Đứa bé Bội Nhi nghe vậy thì cướt toét miệng, cất giọng non nớt hỏi:- Em đồng ý, anh muốn em làm gì? Nhếch miệng cười, anh kéo Bội Nhi lại gần, rồi chỉ về hướng Liên Thảo đang ngồi.
16 Tiếng chuông điện thoại reo lên những tiếng”reng, reng” inh ỏi. 1 bàn tay cầm ống nghe nhấc lên:- Alo. - Cô Lâm, cháu là Liên Thành đây. - Liên Thành à, buổi gặp mặt thế nào? Cháu đừng bị bộ dáng khủng khiếp của Liên Thảo nhà cô đánh lừa, bình thường nó không ăn mặc như thế đâu.
17 Màn đêm buông xuống báo hiệu 1 ngày nữa cũng đã sắp kết thúc. Ở trong chốn thành thị thì giấc ngủ đến với họ yên bình. Nhưng ở 1 nơi khác, nơi vùng sâu nước độc.
18 Trời vừa sáng, trong biệt thự Trúc gia đã nghe thấy tiếng mè nheo của Liên Thảo:- Mẹ, con không đồng ý cho Bảo Bối đi học đâu?- Con phản đối được sao? Không nói nhiều nữa Bảo Bối phải đến trường.
19 Một mình ngồi diễn thuyết mọi chuyện xảy ra từ đầu đến đuôi xong mới chợt nhớ ra:- A! Bảo Bối, không phải con lẽ ra bây giờ đang ở trường ngồi học sao? Vì sao lại xuất hiện ở đây?Vì quá ngạc nhiên nên cô hơi la lớn 1 chút, khiến mọi quay lại nhìn cô với ánh mắt sắc như dao lam.
20 Hắn đưa cô gái ra khỏi đô thị đến 1 bìa rừng ở ngoài nội thành, nơi này vô cùng vắng vẻ thật hiếm mới có người đi qua. Mở cửa bước xuống xe, hắn quay lại ra lệnh cho cô gái:- Xuống xe, đi theo tôi.