21 Cuối cùng buổi học cũng đã kết thúc. Rời khỏi lớp học nhưng lại không nhìn thấy 2 tên vệ sĩ đâu. Không biết là đi đâu rồi? Thôi kệ ra cổng trường chờ vậy.
22 - Bảo Bối, à không Vân Phong, rốt cuộc trong lòng cậu coi tôi là gì?Nhìn cô la lớn như vậy anh không biết mình nên nói gì đây? Nói rằng tôi chấp nhận cô là mẹ sao? Không bao giờ đừng nói là mẹ mà chị cũng không được.
23 Trời đã gả về đêm, trong căn biệt thự Trúc gia vẫn còn nghe tiếng khóc nức nở của Liên Thảo:- Tất cả là tại con, nếu con không giận nó thì nó sẽ không rời đi.
24 Bức tranh ma ấy xuất hiện 1 làn khí ảo ảnh màu xanh thoát ra khỏi đó. Từ trong làn khí hình thành nên 1 người con gái vô cùng xinh đẹp, mái tó dài thả xuống quá thắt lưng.
25 Thoả mãn với con mồi của mình, Ma Họa tiến lại gần cô, nhếch khoé miệng lên 1 cách lạnh lùng. Bây giờ chỉ cần 1 cái động chạm nhỏ cũng sẽ làm cô tỉnh, khóc nữa đi, đau khổ nữa đi haha.
26 Biết được điều đó cô vô cùng lo lắng, dù Dương Đằng đôi khi hay bắt nạt nhưng cô biết anh ấy rất yêu thương, chăm sóc cho cô. Trái tim đập loạn nhịp vì lo sợ cô ấp úng hỏi:- Vậy.
27 Bực dọc xuống xe bước vào nhà hàng Như Thuý, lần này Liên Thảo không ăn mặc kì cục nữa mà vô cùng đơn giản, trẻ trung. Hôm nay cô sẽ cùng hắn 3 mặt 1 lời luôn cần gì phải phiền phức như vậy nữa chứ.
28 Lạnh lùng bóp nát trái tim đang đập rồi quẳng xuống bên xác cô gái có lẽ vì quá bất ngờ mà đôi mắt vẫn trợn trừng, máu chảy từ ngực trái tràn đầy cả ra ngoài nhuộm chiếc áo trắng thành 1 màu đỏ đẹp đẽ.
29 Sau khi đã nôn ra hết những thứ ăn vào, bây giờ nhìn thấy những đĩa thịt trên bàn lại thấy hơi ghê ghê. Ngồi xuống cạnh Bảo Bối, cô nhăn mặt hỏi:- Bảo Bối à, nhìn thấy như vậy con vẫn còn ăn được sao?- Không ảnh hưởng.
30 Nghe thấy tiếng nói trẻ con đó không cần quay mặt lại nhìn cô ta cũng biết là ai. Ả tự biết nếu đánh nhau thật thì ả không phải là đối thủ của nó nên chỉ có thể là chạy chốn.
31 Vân Phong không trả lời Liên Thảo nữa mà chỉ khẽ mỉm cười. Lạnh lùng nhìn lũ quỷ không ngừng kêu gào, anh nhẹ giọng nói: - Cô mau tránh sang 1 bên đi.
32 Không nói thêm câu nào nữa bởi vì xung quanh anh toả ra sát khí nồng đậm đã quá đủ hiểu rồi. Nơi chân trời mây đen đang không ngừng kéo đến, gió thổi giật kêu vô cùng đáng sợ, từng đợt sét đánh ghê tai chớp loé trên bầu trời.
33 Ngày hôm sau, khi ánh dương vừa lên thì Liên Thảo cũng bắt đầu tỉnh giấc. Trong đầu tràn ngập những hình ảnh đáng sợ hôm qua, và cả Bảo Bối một mình đấu với chúng: - Bảo Bối, Bảo Bối.
34 Thấy cô có vẻ như đang cố suy nghĩ 1 thứ gì đó, mẹ cô vội vàng gạt đi:- Liên Thảo con mới tỉnh thì mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, đừng có suy nghĩ quá không tốt đâu.
35 Vì được người nhà chăm sóc vô cùng tốt, lại thêm luôn uống thuốc bồi bổ cở thể, chưa đến 1 tuần Liên Thảo đã khoẻ lại tương đối. Mà khi đã khoẻ lại rồi thì tiếp tục bị mẹ cưỡng ép đi gặp mặt ăn cơm với Liên Thành.
36 Đến gần giữa trưa thì 2 người cũng đã leo được lên đỉnh núi cheo leo. Ả ta đi đến phía trước 1 đoạn rồi quay đầu gọi cô lại: - Liên Thảo, cô đến đây nhìn xem.
37 Nằm bất tỉnh 1 lúc khá lâu, cuối cùng Liên Thảo cũng bắt đầu tỉnh lại. Đôi mắt khẽ hé mở, cô nhìn thẳng lên bầu trời trên cao kia, trời trong xanh với những áng mây lướt qua nhè nhẹ.
38 Lạnh lùng liếc nhìn cô, khoé miệng khẽ nhếch lên thành 1 đường cong hoàn hảo nhưng không biết đó là nụ cười gì? Trầm giọng hỏi:- Ngươi cười cái gì?Vội vàng ngậm miệng lại, hoá ra cô đã không kìm chế được mà cười sao? Ôi! Không biết nàng ta có cho là cô đang chế giễu không đây?- Không có cười, không có cười (lắc đầu nguầy nguậy)- Được rồi, Sao ngươi lại vào được đây?- Tôi bị người khác đẩy xuống vực nhưng may mắn thoát chết.
39 Nghe hắn nói vậy mắt cô mở lớn hết cỡ. Không phải là “ả” muốn ấy ấy với cô chứ, đừng nha lần đầu của cô không thể để 1 đứa con gái biến thái phá hoại được.
40 Thấy cô đáp ứng, hắn nhảy lên vỗ tay vui vẻ vì được thoả mãn. Rất nhanh chóng liền cầm tay cô kéo ra ngoài, vừa đi vừa không ngừng ca hát. Để mặc hắn kéo ra ngoài vì lúc này cô đang shock.