1 Một buổi sáng sớm, khuôn mặt Trì Tảo Tảo đỏ hồng, cả người ướt mềm.
Cô kéo quần nhỏ ra, ghét bỏ ném sang một bên.
Đáng chết, lại là mộng xuân.
Phải rời giường vì lý do tức giận, cô bực bội, uể oải đi vào phòng tắm, rửa sạch xong, thay một bộ quần áo mới thoải mái, rồi xuống lầu dùng cơm.
2 “Em……” Trì Tảo Tảo gục đầu, mười ngón tay nắm chặt, dáng vẻ có chút khẩn trương: “Em…… Nghe mẹ nói, sau này, em sẽ trở thành vợ của anh, cho nên……”
“Được rồi.
3 Trên đường về nhà, trong xe Bugatti, yên lặng, như tro tàn. Trì Tảo Tảo biết rằng cô chắc chắn sẽ bị dạy dỗ, cho nên, cô mang vẻ mặt như mình đang bị ức hiếp trước mặt Diệp Khuyết.
4 Trở lại Diệp gia, Diệp Khuyết trực tiếp xách Trì Tảo Tảo như xách mèo con, ném vào trong phòng, đóng cửa lại. Trì Tảo Tảo thấy vậy, không cần nghĩ cũng biết mình lại bị nhốt lại, nghĩ đến cuộc sống bị nhốt trước kia của mình, có bao nhiêu là gian nan khổ cực.
5 Tam tiểu thư Đường gia là Đường Vãn Nguyên nhận được điện thoại cầu cứu của Trì Tảo Tảo, không đến hai mươi phút, cô ấy đã có mặt tại Diệp gia. Nhìn thấy cha mẹ Diệp Khuyết, Đường Vãn Nguyên cười tủm tỉm, lễ phép chào hỏi.
6 Trì Tảo Tảo bướng bỉnh làm Đường Vãn Nguyên vô cùng bất đắc dĩ, thấy cô ấy đang ôn lại bài học, cô hết cách, đành phải hậm hực rời đi.
9 giờ tối.
Khi Diệp Khuyết trở lại đã uống một chút rượu, đầu hơi đau, ngồi ở phòng khách xem TV với cha mẹ một lúc thì đi lên lầu tắm rửa.
7 Nhìn bóng dáng vội vàng chạy trốn của Trì Tảo Tảo, Tiết Dung Chân vô cùng buồn bực, đưa mắt nhìn về phía con trai: “Diệp Nhị, Tảo Tảo nó làm sao vậy?”
Từ trước tới nay vợ chồng Diệp thị đều không quản Trì Tảo Tảo, nhưng khi con trai bọn họ quản cô, hai ông bà cũng không thể không nhúng tay vào.
8 Bởi vì có ước định với Diệp Khuyết, cho nên Trì Tảo Tảo hạ quyết tâm, hai tháng sắp tới kỳ thi đại học, cô nhất định phải quyết tâm tiến lên.
Mặc kệ thế nào, cô nhất định phải thi đậu đại học, có như vậy có mới có thể xứng đôi với Diệp Khuyết và có tư cách gả cho anh.
9 “Đường Vãn Nguyên, Diệp Khuyết là của tôi, tôi không cho phép chị mơ tưởng tới anh ấy. ” Trì Tảo Tảo nói vô cùng hùng hổ.
Giống một con nhím nhỏ bị chọc giận, cả người dựng thẳng lông, bảo vệ địa bàn của mình.
10 Đường Vãn Nguyên không biết hàn huyên cái gì với Diệp Khuyết, buổi tối 10 giờ, Trì Tảo Tảo nhìn qua cửa sổ, thấy Diệp Khuyết đưa Đường Vãn Nguyên ra cửa.
11 Chuyện này…… Trì Tảo Tảo da mặt dày, hì hì cười: “Một khi đã như vậy, dù sao anh cũng sẽ không nuốt lời, thì viết xuống vài chữ cũng không sao chứ?”
“……”
Lúc này cô cho rằng, Diệp Khuyết sẽ giúp cô viết giấy cam kết, nhưng không ngờ rằng, giấy bút trong tay lập tức bị anh đoạt đi, ném xuống đất.
12 Đường Hoàn Quân tỉ mỉ phụ đạo Trì Tảo Tảo, mất ăn mất ngủ, tới bảy giờ tối là Diệp Khuyết về đến nhà.
Người một nhà đều đang đợi anh trở về ăn cơm tối.
13 Không biết tại sao Diệp Khuyết lại tức giận, lên lầu, như muốn gọi Đường Hoàn Quân, nhưng đứng ở cửa phòng Trì Tảo Tảo, lại nghe được bên trong truyền đến đối thoại ấm áp lại cảm động.
14 Diệp Khuyết mặt lạnh không lên tiếng, Đường Hoàn Quân liền mở miệng hỏi: “Anh trai, anh muốn nói chuyện gì với em?"
ánh mắt Diệp Khuyết, như chim ưng, sắc bén.
15 Trong phòng khách đang mở đèn tường, rất tối tăm, nhưng đủ để Trì Tảo Tảo thấy rõ bóng dáng người kia, cương nghị mà lạnh lùng, quen thuộc lại mang theo cảm giác xa cách xa lạ.
16 Ngày hôm sau, cả ngày Trì Tảo Tảo đều mất tập trung.
Đường Hoàn Quân đến trường học đón cô tan học, mang theo cô lại đi leo núi, sau đó ở trên núi làm bài tập.
17 Buổi chiều, bởi vì khu phố quán bar còn chưa bắt đầu kinh doanh, vì vậy bây giờ còn rất yên tĩnh.
Đường Hoàn Quân dẫn Trì Tảo Tảo đi tới quán bar dưới danh nghĩa nhà anh, nhân viên phục vụ trong quán bar thấy nhị công tử đến, liền tới bắt chuyện.
18 Mười giờ tối, Đường Hoàn Quân đưa Trì Tảo Tảo về Diệp gia.
Về đến nhà, trong đầu Trì Tảo Tảo toàn là những nam nữ quần áo xốc xếch, triền miên hôn nồng nhiệt trong quán rượu kia.
19 Thấy anh ngồi trước bàn đọc sách xử lý văn kiện gì đó, cô cũng mặc kệ như vậy, đi tới liền hỏi: “Diệp Khuyết, anh có bạn gái lúc nào?"
Người đàn ông trước bàn đọc sách mắt điếc tai ngơ, bút máy trong tay tiếp tục ký tên của mình trên văn kiện.
20 Cơ thể có chút không thoải mái, xoay người tông cửa xông ra ngoài. . .
Trì Tảo Tảo ngẩng đầu ưỡn ngực, đi theo phía sau anh: “Diệp Khuyết anh đừng đi mà! Sao anh lại đi vậy hả? Chẳng lẽ em không đẹp mắt sao? Này, này.