1 Từ khi Đại Chu lập quốc tới nay, luôn luôn phải chịu đựng đủ mọi loại làm khó làm dễ của Man di ở Tây hoang. Chiến sự nơi biên cảnh thường xuyên xảy ra làm các đời hoàng đế Đại Chu tốn hết công hết sức vắt óc ra suy nghĩ đối sách.
2 Chu Nhan đại thắng trở về, cao hứng nhất vẫn là Sở Tương Vương phủ. Sở Tương Vương chính là thúc thúc ruột của đương kim thánh thượng, là hoàng thân quốc thích, cũng là một trong những hầu phủ quan lớn.
3 è chưa hết, thu đã sang. Phía nam hoàng thành khô nóng không chịu nổi. Trên con đê, tán cây dương liễu rủ xuống phất phơ trong gió, ngay cạnh bên là trăm hoa đưa nở khoe sắc hương.
4 Yến hội hoàng gia đương nhiên tổ chức không giống bình thường, hơn nữa, lần này là đích thân Chiêu Quang đế mở miệng, hạ lệnh muốn chuẩn bị thật tốt. Toàn bộ nô tài ở lễ bộ và nội vụ phủ nhận được mệnh lệnh, liền vội vội vàng vàng đi chuẩn bị, người nào người nấy khẩn trương đến mức tưởng chừng như sắp chết đến nơi.
5 Cao Uy tránh ở trên cây rình coi, nghe thấy Chu Nhan gọi Hoa Dung Nguyệt như vậy, cả kinh tới mức trượt chân suýt thì ngã xuống dưới!Lòng nhiệt tình của Hoa Dung Nguyệt bị câu ‘tiểu nương tử’ kia của Chu Nhan làm cho nguội lạnh.
6 Một hồi gặp gỡ bất ngờ ở Dao đài yến giúp Hoa Dung Nguyệt thành công nói chuyện với Chu Nhan. Chỉ vì chân bị trẹo mà hắn giống như con chim trắng nho nhỏ, thân thể rã rời nằm ở nhà dưỡng thương vài ngày mới có thể xuống giường đi lại.
7 Sáng nay…Một chiếc xe ngựa đơn giản nhưng không kém phần đẹp đẽ quý giá từ từ đi đến trước cửa Túy Phương Cư, tiểu nhị hầu hạ ở cửa liếc mắt một cái liền nhận ra chủ nhân của chiếc xe ngựa này, cười tươi bước lên phía trước vén rèm che.
8 Đám chó săn vây quanh người Thương Dịch đều bị khí thế hung thần ác sát của Chu Nhan dọa đến mức chân tay run rẩy, có mấy tên nhát gan bị cặp mắt đỏ ngầu dọa cho lảo đảo ngã xuống đất, hai chân co giật không ngừng.
9 Ánh mắt Chu Nhan lạnh lẽo, tựa hồ vẫn chưa hiểu được kẻ nào xướng, người nào họa, nâng ly trà lên, nhấp một ngụm, nói: “Bằng hữu với nhau, không cần báo đáp.
10 Hiện giờ, phủ đệ giàu có nhất Đại Chu không phải là phủ đệ nhạc phụ Thương thái phó của Chiêu Quang đế, cũng không phải phủ đệ Trương lão thích cậy già lên mặt.
11 Ngày mùa thu phong cảnh tươi đẹp, nắng ấm nhẹ nhàng, không giống ngày hè khô nóng khó nhịu, gió mát vừa tới, thổi cả người sảng khoái mát lành. Buổi sáng tinh mơ, Hoa Dung Nguyệt từ trong ổ chăn chui ra, vội vàng rửa mặt, dậy sớm một chút cũng chỉ là tùy tiện xúc miệng, lau mặt, mang theo Phú Đậu liền muốn xuất môn.
12 Dọc theo đường đi, Cao Uy cứng rắn kéo tiểu tử đáng lo kia ra khỏi Thương phủ, thẳng đến lúc lên xe ngựa mới thôi!Bánh xe to tròn, mạnh mẽ chắc chắn. Mã phu giơ roi ngựa lên, ‘giá’ một tiếng, xe ngựa vội vàng rời đi.
13 Trên bãi cỏ, chim hoàng oanh thỏa sức bay lượn, mùa thu vàng này thật thích hợp để đi săn thú!Ở đó, một đoàn người đang kiễng chân trông ngóng, khu vực săn bắn của hoàng gia sau nhiều năm rốt cuộc cũng nghênh đón trường hợp vui mừng chưa từng xuất hiện bấy lâu.
14 Bên này, Hoa Dung Nguyệt cùng Cao Uy một trước một sau hướng về phía Chu Nhan chạy qua. Ỏ bên, Chu Nhan trộm nhìn thoáng qua vẻ mặt túng quẫn của Quý Hải, nói : "Đừng nói là ngươi, lần đầu tiên ta thấy hắn, cũng gọi hắn là tiểu nương tử kia mà!"Những lời này trái lại cũng đã giải quyết xấu hổ của Quý Hải, mắt thấy Hoa Dung Nguyệt hướng bọn họ chạy tới, ba người đều là thu hồi nét cười mơ hồ trên mặt, đồng thời nhìn con người xinh đẹp kia đi tới.
15 Chu Nhan dẫn Hoa Dung Nguyệt vừa mới thông suốt, nhanh như chớp chạy ra bên ngoài, tiếng gió thổi mãnh liệt bên tai, cả người đều bắt đầu lạnh. Đương nhiên, Hoa Dung Nguyệt cũng sợ không nhẹ, hàm răng gắt gao cắn vào cánh môi, vốn gò má như hồng nhuận, nay vì sợ quá mức mà tím tái giống như bị sương thu nhiễm lạnh.
16 Ngựa điên chạy nhanh như chớp, hai mắt đỏ đậm, bên miệng con ngựa còn chảy nước dãi, dường như vô cùng đau đớn, một bên kêu hí hí một bên toàn thân co giật; mà đi theo phía sau ngựa điên là đoàn người chạy băng băng tới, vốn là tay cầm dây thừng, Quý Hải chuẩn bị bay lên chế trụ nó trước.
17 Bên này, Hoa Dung Nguyệt vẫn đang đánh giá thiên tử ngồi phía trên kia, có lẽ thiên tử không phải là tiểu tử hắn nhận thức lúc nhỏ nữa rồi, chợt nghe phía trước bãi săn truyền tới tiếng trống, kèn phát lệnh thổi lên.
18 Hoa Dung Nguyệt tựa như một con sóc nhỏ đi lạc vào rừng sâu, lông tơ toàn thân đều dựng đứng đầy cảnh giác, đôi mắt mở lớn tròn xoe, cất chứa nội tâm đang khủng hoảng đề phòng.
19 Nghe xưng hô của thiên tử đối với người nọ, Cao Uy thiếu chút nữa cười ra tiếng, cũng may hắn là kiểu người trong ngoài không đồng nhất, nhưng cũng làm bộ như không sợ hãi, cúi đầu đáp lời: "Cùng đội ngũ săn bắn vào rừng rồi, hiện tại chỉ sợ.
20 Trước Hoa Dung Nguyệt bịt tai, nhắm mắt lại, ngay cả như thế, hắn vẫn còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rên không ngừng vang lên!Sớm đã sợ tới mức toàn thân lạnh lẽo, ngón tay bởi vì sợ hãi còn không đủ sức cuộn lại được, trong lòng đã sớm đem ý tưởng trong đầu tên Cao Uy khốn kiếp kia mắng xối xả, nhưng vẫn là che không được đáy lòng đang lan ra hoảng hốt cùng sợ hãi của hắn!Giờ phút này Chu Nhan, dĩ nhiên cả người dính đầy máu tươi, bọn này sát thủ so với trong tưởng tượng của hắn có năng lực hơn nhiều, ít nhất ở trong tay hắn vượt qua hai mươi chiêu, hơn nữa người đông thế mạnh; nhưng là, tâm hắn treo lên sự an nguy của Hoa Dung Nguyệt, cho nên đao lên đao xuống gian không có do dự chút nào, chiêu chiêu đều lộ sát chiêu, xoay người đá văng ra một tên giơ đại đao hướng người hắn bổ tới, lại quật ngã một tên què lại đem một tên hỗn đản bị băng bó ở bụng mới vừa đứng lên một lần nữa không thể đứng dậy nổi; tiếp theo, một đao một người, giống như chém dưa thái rau, nhanh như tia chớp!Lúc hắn giải quyết tên sát thủ cuối cùng, sau khi hắn trực tiếp chém eo tên kia , đằng sau, tiếng thét chói tai của Hoa Dung Nguyệt vẫn còn có thể nghe thấy.