21 Nhận ra Chu Nhan khác thường, Hoa Dung Nguyệt vội mở miệng hỏi: "Nhan lang, ngươi cũng bị thương?"Ánh mắt Chu Nhan lạnh lẽo, nhìn cái tay như gắn trên ngực mình kia, khóe miệng run rẩy, lặp lại lời vừa nói: "Tay ngươi.
22 Nhìn Hoa Dung Nguyệt tức giận, Chiêu Quang đế rốt cục nhịn không được, liền mở miệng trước: "Được rồi, ngươi cứ nói hung thủ phía sau màn này là ai đi!"Hoa Dung Nguyệt biết lời này của Chiêu Quang đế lời chính là để ứng phó hắn, nhưng bất kể là hắn nói cái gì, thiên tử cao cao tại thượng này cũng không tin tưởng; nhưng mà, chung quy nói so với không nói vẫn tốt hơn; nghĩ đến đây, hắn liền leo đến bên chân Chiêu Quang đế, vươn tay ra túm lấy vạt áo thiên tử, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vâng, là tên khốn Thương thái phó dê con kia!"Chiêu Quang đế nhìn tên tiểu nhân quỳ rạp trên mặt đất đang dùng bộ dạng nghiêm túc trước nay chưa có nhìn chằm chằm mình, phốc một tiếng, chính là bật cười: "Dung Nguyệt, tại sao trẫm nhìn ngươi đối với đường đệ trẫm vô cũng khác biệt nhỉ?"Hoa Dung Nguyệt giật mình "Hoàng thượng, tại sao ngươi lại nói sang chuyện khác? Chúng ta hiện đang nói Thương thái phó, lão già Thương thái phó hỗn không tốt đản kia, hắn cư nhiên đứng sau lưng nữ nhân? Nếu không phải ta nghe trộm được kế hoạch của hắn, một đường đi theo, lúc này e rằng Nhan lang liền bị giết hại!"Chiêu Quang đế không giận không vui, gần như không có bất kỳ biểu cảm gì: "Ngươi luôn miệng nói là Thương thái phó hại người, nhưng có cái gì làm chứng cớ?"Vừa nghe nói như thế, Hoa Dung Nguyệt liền ủ rũ : "Vốn là có chứng cớ, nhưng là Nhan lang giết người giết đến nghiện, một đao một đao xuống không lưu tình chút nào, chính là đem đám sát thủ kia giết không còn manh giáp, ngay cả một người sống cũng không lưu lại!"Chiêu Quang đế oh một tiếng thật dài, đột nhiên nhíu lại mắt, liền vươn tay nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn trơn bóng trong suốt của Hoa Dung Nguyệt, âm trầm nói: "Thì ra là, ngươi vốn là không có bằng chứng xác thực ở đây đừng mở miệng nói lung tung!"Hoa Dung Nguyệt sốt ruột : "Tiểu thần sao dám ở trước mặt thánh thượng nói bậy, tiểu thần thật sự nghe thấy bọn họ mưu đồ bí mật nghĩ muốn giết hại Nhan lang; hoàng thượng, ngươi nhất định phải tin tưởng tiểu thần, đúng rồi, lúc đó Cao Uy cũng có mặt, người không tin được ta dù sao vẫn quay lại tin được hắn đi!"Chiêu Quang đế thấy Hoa Dung Nguyệt nước mắt lưng tròng trong mắt ngập nước che lấp lo lắng, nắm lấy ngón tay hắn lại nhè nhẹ cọ xát qua da thịt nhẵn nhụi của hắn, sau đó chậm rãi cúi đầu, trong nháy mắt khoảng cách hai người chỉ còn cách một ngón tay: "Ngươi muốn trẫm tin tưởng ngươi cũng không phải không thể, chính là.
23 Kim Thu săn bắn trở về, đã qua gần nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, triều đình cùng hậu cung nhìn qua yên tĩnh hoà thuận vui vẻ, thực ra mọi người đều hiểu rõ một sự thật, đó chính là: không biết Thương thái phó làm sao đắc tội thiên tử, cho dù là ngấm ngầm sau lưng hay trên triều đình, vẻ mặt thiên tử xem ra đối với ai cũng ôn hòa như gió nhưng đối với một mình Thương thái phó lại lạnh như băng, mà trong hậu cung, có lẽ lâu rồi thiên tử chưa từng đi đến Thừa Ân cung, ngược lại, nhiều lần lật thẻ bài Đoan phi hơn, hàng đêm ân sủng, hướng quan lục cung.
24 Tiếng vó ngựa lộc cộc đã biến mất ở chỗ ngã tư, ngay cả triều phục quan nhất phẩm màu đỏ sậm kia, cũng biến mất ngay trước mắt!Hoa Dung Nguyệt chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lờ mờ , đã không còn tia sáng, cả người ngơ ngác , chỉ lẳng lặng đứng im tại đó , mặc cho gió lạnh thổi qua thân thể đơn bạc của hắn, lung lay như sắp ngã, vậy mà lại không ngã!Cao Uy nuốt nước miếng một cái, dứt khoát ném quạt xếp trong tay, bước nhanh lên trước nắm bả vai Hoa Dung Nguyệt, lắc lắc: "Này! Hắn cùng ngươi nói cái gì vậy?"".
25 Thừa dịp người ở Sở Tương Vương phủ luống cuống tay chân vì vương phi bị ngất, Hoa Dung Nguyệt mang theo Phú Đậu nhanh chân chạy trốn. Hắn vừa chạy ra khỏi cửa vương phủ, liền thấy Cao Uy bên cạnh sư tử bằng đá ngoài cửa, đang đứng chờ một cách nhàm chán.
26 Thật vất vả chờ sau khi Sở Tương vương phi tỉnh lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Chu Nhan cùng phu quân ngồi ở mép giường; liền che mặt khóc rống, như hoa lê đẫm mưa, một màn này quả thực làm cho hai người đều luống cuống tay chân.
27 Trên kim loan điện, Chiêu Quang đế một thân long bào sáng chói, ngọc diện tuấn lãng, quả nhiên là giấu tài. Chu Nhan hành lễ xong liền đứng ở một bên, bình tĩnh lạnh nhạt, không chút vui mừng.
28 Khi mặt trời từ dãy núi mọc lên thì vạn vật trên mặt đất hiện lên sắc vàng!Từ đêm qua, ngày mà tuyết bắt đầu thổi, mãi cho đến lúc này cũng không ngừng lại nửa khắc, lại nhìn xa xa bên cạch, đã sớm là một mảnh bạc trắng bao lấy trái đất, tuyết óng ánh hiện ra rơi trên mái ngói lưu ly màu xanh đích thực là những bông tuyết nhỏ, bị ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu lên, tan không tan hết, vô cùng băng thanh ngọc khiết; lá rụng còn chưa rơi hết trên đầu cành, lá vàng trên cây run lên một cái, bị bông tuyết nhè nhẹ quét qua, nhưng lại mang theo một phần mảnh mai, nhìn tâm sinh thương tiếc.
29 Trong thời gian Chu Nhan được đưa trở về động phòng này. . . Ngồi ở đầu giường, Hoa Dung Nguyệt đang vô cùng buồn chán, không ít lần thò cổ ra bên ngoài nhìn, mong ngóng ái lang có thể sớm đi vào!Nhưng không ngờ, cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, chỉ thấy Chu Nhan lắc lư trái phải, ánh mắt choáng váng đi tới.
30 Edit: Vũ CaBeta: Panh HoangCửa thành, mấy trăm tên thân vệ quân Tây Bắc mặc một thân hắc giáp oai hùng, thắt lưng giắt đại đao được Triệu Quát triệu tập, cầm trên tay cây đuốc rực lửa, đón gió lạnh nghiêm chỉnh đứng đợi lệnh.
31 Edit: Vật nhỏBeta: Vũ CaChu Nhan cười cười nhìn bọn chuột nhắt kia chạy trốn nhanh như gió. Trong lòng Quảng Ngọc công chúa sợ tới mức toàn thân run run, gương mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn hắn.
32 Edit: Panh HoangHoa Dung Nguyệt về đến nhà vô cùng hớn hở, bảo Phú Đậu thu xếp vài bộ xiêm y để thay đổi, lại thân mật mang mấy món điểm tâm hoa quả trong phủ cho Chu Nhan, mặc y phục thêu hoa gấm, khoác trường bào màu trắng, trên cổ như cũ quấn một lớp lông hươu mềm mại, ôm ấm lô trong lòng thoải mái ngồi trong kiệu nhỏ, tháp tùng đội ngũ lương thảo chậm rãi hướng trấn Kim Khẩu mà đi.
33 Edit + Beta: Vũ CaHoa Dung Nguyệt đối với xưng hô của Quang Ngọc công chúa với mình cực kỳ bất mãn, nắm chặt nắm đấm giận dữ hét: “Nha đầu chết tiệt kia, dám can đảm nhục mạ ta?”Quảng Ngọc công chúa thè lưỡi khiêu khích: “Mắng ngươi thì làm sao? Ngươi chính là đoạn tụ thối, không chỉ mình ta biết, mà toàn bộ người trong thiên hạ đều biết!” Nói xong, Quảng Ngọc công chúa liền ôm lấy cánh tay của Chu Nhan vốn chỉ đứng bên cạnh nhìn nàng cùng đoạn tụ thối này cãi nhau, nói: “A Nhan ca, ngươi đừng chơi cùng hắn, hắn chỉ thích nam nhân, không thích nữ nhân, đầu óc không bình thường nha!”Hoa Dung Nguyệt phẫn hận trừng mắt nhìn Quảng Ngọc công chúa, chỉ hận không thể lập tức xông lên giẫm chết tiểu khốn khiếp này: “Quảng Ngọc, ngươi buông Nhan lang ra! Ngươi buông ra!”Quảng Ngọc công chúa rung đùi đắc ý nói: “Không buông không buông, ngươi là ai nha, dựa vào cái gì bắt ta nghe lời ngươi!”“Chỉ bằng vào Nhan lang là nam nhân của ta, ta được hắn cưới hỏi đàng hoàng!” Hoa Dung Nguyệt nắm chặt nắm đấm, dùng hết khí lực toàn thân hướng Quảng Ngọc công chúa rít gào.
34 Edit : Vật NhỏBeta : Panh HoangChu Nhan mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn Hoa Dung Nguyệt trong lòng run rẩy cầm lên xương gà, hồi lâu không thốt ra được câu nào.
35 Edit: Panh HoangBeta: Vũ CaĐêm tối buông xuống, tuyết rơi mấy ngày liên tiếp cuối cùng cũng có khuynh hướng dừng lại!Chu Nhan thay một bộ chiến giáp màu đen, y phục ấm áp gọn gàng, tóc đen thùi buộc lên đỉnh đầu dùng một dây gấm đen cột lại, thân thủ linh hoạt vượt qua dốc đứng khó đi nhất của Kim Kê lĩnh, giống như một con khỉ cô độc, bướng bỉnh!Đám thân vệ được Chu Nhan huấn luyện nghiêm khắc không dám chậm chễ nữa, đeo đại đao sau lưng, sử dụng đồng thời cả tay và chân lần mò bò lên trên sườn núi!Trên Kim Kê lĩnh, hơn hai trăm tặc phỉ ở trong Hắc Phong trại, bọn chúng đều là cầm thú giết người không chớp mắt.
36 Edit: Vũ CaBeta: Panh HoangHơn nửa đêm, Chu Nhan cưỡi ngựa tiến cung, nói với công công trực đêm là muốn diện thánh!Đại Chu đệ nhất thần tướng có chuyện quan trọng muốn gặp thiên tử, vậy nhất định là chuyện trọng đại.
37 Edit: Vật nhỏBeta: Vũ CaNhìn tiểu nhân nhi trong lòng trên dưới giãy giụa, hiển nhiên tâm tình Chu Nhan tốt lắm, căn bản không đem hắn để vào mắt, vỗ về ngũ quan tuấn mỹ của hắn, giống như đang sờ vào đồ sứ trân quý nhất thế gian: "Bí mật của ta bị ngươi phát hiện, ngươi nghĩ bản thân có thể an toàn đi ra sao?" Nói xong, Chu Nhan đối với sắc mặt trắng bệch của Hoa Dung Nguyệt cười một tiếng.
38 Edit: Panh HoangHoa Dung Nguyệt cắn môi dưới, cả người nhỏ bé và yếu ớt tới cực điểm, cứ như vậy bị nàng ấn xuống, không thể động đậy, chỉ có rơi lệ! ( Panh: chị thật "cường hãn nha )Có trời mới biết, ở trong lòng Chu Nhan có bao nhiêu yêu thương bộ dáng bi thảm nhẫn nhục chịu đựng này của hắn ( như kiểu ép buộc gái nhà lành ý nhế, à nhầm đồng tính :v); tựa như một con sóc chuột nhỏ bé bị bức tới đường cùng, toàn thân run rẩy, rõ ràng sợ muốn chết, nhưng bản thân vẫn cố chấp giữ lại chút ít tôn nghiêm, hòng hi vọng giãy giụa ra khỏi vòng tay nàng!Hàng năm, Chu Nhan ở trên chiến trường thấy nhiều các nhân vật quan trọng cùng cảnh tàn sát khốc liệt, chưa bao giờ đụng chạm qua da thịt giống gấm vóc như thế này, tựa như có thể bóp ta nước, lại nhìn bộ dáng hắn run lên một cái, thật sự là muốn đem hắn kéo đến một ngụm nuốt vào cũng cảm thấy chưa đủ!Nhìn thấy súc sinh này quá thú tính (cứ chửi đi về sau lại yêu súc sinh đấy), Hoa Dung Nguyệt run rẩy rơi lệ, lại giãy giụa; có trời mới biết (hai anh chị này hay kể khổ với trời nhể, thật xứng đôi), hắn thề đời này, ắt phải làm một đồng tính kiêu ngạo, lại không biết con đường tình còn chưa đi xa, nửa đường chạy ra tên ngụy đàn ông làm hắn mê mẩn, khiến đầu óc hắn choáng váng, Bá Vương ngạnh thượng, không thuận theo không buông tha, bị hắn hủy một thân trong sạch, khiến hắn không còn mặt mũi nào đối mặt với Giang Đông phụ lão!Cầm thú kia từ trên cao nhìn xuống, bay lên che lấp hắn, vẻ mặt đáng giận lại gần hai gò má, miệng còn nói ra những lời vô sỉ hạ lưu nhất: "Đúng là Hoa nhi của ta tốt, thơm mềm ngon miệng, giọng nói êm ái, chẳng thể trách cả trai lẫn gái toàn kinh thành đều thích ngươi, chỉ tiếc, từ nay về sau Hoa nhi là của ta!" (a nhan vô sỉ! quá vô sỉ đi)"Nhan lang, giúp ta! Ta sắp chết rồi!" Nói xong câu đó, Hoa Dung Nguyệt liền khóc thành tiếng; cũng không biết là chịu không nổi hay là sau khi chính mình nói xong câu đó, cũng đã biết đời này của mình coi như bị làm nhục trong tay cầm thú này!Chu Nhan vừa nghe lời này, liền như ý nguyện mở tay hắn ra, cười đắc ý: "Hoa nhi ngoan, chỉ cần ngươi mở miệng cái gì ta cũng nguyện ý làm cho ngươi; có ta ở đây, sẽ không để cho ngươi chết!"Nói xong, mạnh mẽ hành động, giống như thiên quân vạn mã, ùn ùn kéo đến! Chìm chìm nổi nổi, giống như bị người ném vào trong không trung, lại như bị người ném vào đáy cốc! Cái loại này khiến cho lỗ chân lông toàn thân đều giãn nở cảm giác làm cho hắn níu lấy người dưới thân không dám buông tay, con ngươi tan rã, khóe miệng thèm thuồng, "ưm" thở gấp, giống như nhìn thấy bố mẹ đã mất của hắn tới tìm kiếm!Lúc này, Hoa Dung Nguyệt hình như đang nhớ lại tình cảnh lúc nhỏ hai ông cháu chơi thỏ, hắn ỷ vào thân phận cao quý cả ngày tiêu tiền như nước, nhìn thấy thích thanh quan trẻ liền mua về chơi đùa, tiểu thố tử khóc như mưa chật vật lăn lộn trên giường, ghé vào bên cạnh chân của hắn hô 'Ca ca tốt' ; khi đó hắn chính là đồ khốn vô sỉ, cho tới bây giờ nhóm tiểu thố tử cũng không dám chạm hắn một chút, chính mình lại không chuyện ác nào không làm, đến chỗ tầm hoan tác nhạc; hiện tại đúng lúc, báo ứng đến rồi! Thiên Lôi đã sớm đánh xuống một Chu Nhan đến trên đời này để giày vò hắn !Một ngày một đêm qua, Hoa Dung Nguyệt đánh tơi bời, như vậy đã bị đánh bại, cắn góc chăn đau đớn kịch liệt, haizz Đổng quốc thất thủ, quân địch hung hãn xâm nhập, công thành chiếm đất, cưỡng bức, vừa đấm vừa xoa, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thủ đoạn vô cùng tàn bạo, hành vi tồi tệ, đủ để khiến người nghe phải đỏ mặt, thấy người che mặt.
39 Edit + Beta: Vũ CaLúc đó, Hoa Dung Nguyệt kéo thân thể bị chà đạp tới mức sắp tàn phế, đi tớimột tiểu điếm bán thịt chó trên phố mỹ thực gặp Cao Uy. Cao Uy ăn mặc giống như cô nương trong thanh lâu, tao nhã bức người xuấthiện trước tiểu điếm này, thấy tiểu nhị Cẩu Oa ngồi xổm ở góc tường, một bộ dángđề phòng bằng cả tinh thần, liền tiến lên trước cho hắn một cước, đem Cẩu Oa téngã xuống đống tuyết, gương mặt dính đầy bông tuyết tinh mịn!"Ai nha! Còn tưởng là vị đại gia nào thiện tâm cho Cẩu Oa một phát đá trímạng, hóa ra là Uy gia tới.
40 Edit : Vật NhỏBeta : Panh HoangTrở lại trong phủ, vốn Chu Nhan nhanh chóng vọt tới phòng ngủ ôm sóc nhỏ, nhưng một vòng tìm xung quanh, đến cả bóng người cũng không thấy.