1 Tên tác phẩm: Lạc Nhi ÝTên tác giả: Tuyết Sơn Tiểu LộcThể loại: Xuyên không, sủngTình trạng: Đã hoàn (Khoảng 400 chương)Lịch post: Cố gắng mỗi ngày một chương, có thể không kịp tùy từng hômVăn án:Vân Tử Lạc, nữ nhân xấu bậc nhất nước Kỳ Hạ, bất tài vô dụng, từ nhỏ đính hôn với Tứ Vương gia.
2 Mây dữ đè xuống thành phố, bầu không khí ngột ngạt ập tới, quét qua cả ngọn núi, trên bầu trời u ám, những đám mây đen mặc sức cuộn tung như mực tàu. Một tia chớp bừng sáng, dữ dằn rạch ngang bầu trời.
3 "Đây quả thực là kỳ tích, lão phu hành nghề y đã mấy chục năm nay, lần đầu tiên gặp phải chuyện kỳ quái này! Đúng là Vân tướng quân phúc trạch vững chắc, lệnh ái mới có thể thoát chết trong gang tấc! Chỉ có điều, lão phu vẫn không sao hiểu nổi, thế gian này lại thật sự có thể kéo một người đã bước một chân vào Quỷ môn quan ư, kỳ lạ, kỳ lạ!""Tất cả đều nhờ công lao của Trần đại phu, y thuật inh.
4 Vân Tử Lạc quan sát cách sắp đặt trong căn phòng, không ngừng thở dài trong lòng. Bỗng nhiên ngoài vườn vọng tới một loạt tiếng ồn ào. Nét mặt Đào Nhi căng thẳng, lập tức đứng dậy liền thấy có năm, sáu nữ tử ăn vận xinh đẹp đi vào Lê Uyển, lần lượt tới gần cửa phòng chính, nhìn thấy Vân Tử Lạc nằm trên giường bèn cất lời nói như chỗ đông người.
5 Đám Vân Thường nằm rạp dưới đất, xiêm áo nhếch nhác. Có mấy người thậm chí khắp mặt toàn là máu, rõ ràng là bị mảnh vỡ của bình hoa trên mặt đất cứa bị thương, vốn dĩ không còn sức lực và hy vọng đánh trả nữa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu của Vân Thái Lệ, ai nấy lại mặt mày rạng rỡ.
6 Nghe thấy mấy lời lật lọng trắng trợn của Đào Nhi, sắc mặt của đám nữ tử thay đổi nhanh chóng. Đào Nhi tiếp tục rưng rức nói: "Tam tiểu thư có lòng tốt muốn can ngăn, kết quả lại bị liên lụy.
7 Đùa sao! Dù có chết nàng cũng sẽ không gả cho Sở Hàn Lâm! Nam nhân đã hạ nhục nàng tới tột cùng!Vân Kiến Thụ thở dài, tưởng rằng nàng chỉ đang tức giận, nghĩ bụng nếu Tứ vương gia tới thật, chưa biết chừng nàng lại mềm lòng mà tha thứ cho hắn.
8 Bóng hình mảnh khảnh trong chiếc áo tím đã chú ý tới Vân Tử Lạc, hơi ngừng lại, đi thẳng về phía nàng. Vì bóng lưng che hết ánh sáng nên nhất thời không nhìn rõ gương mặt hắn.
9 Vân Tử Lạc còn chưa có động tác gì, Trương Khang đã chắn trước mặt nàng, quát lớn: "Vân tướng quân, hành thích đương triều Bát vương gia, sự tình nghiêm trọng mà chỉ dùng bốn chữ 'tuổi nhỏ ngu dại' là xong mọi chuyện ư? Ban nãy bọn ta nhìn rất rõ ràng, lệnh ái muốn đẩy Vương gia vào chỗ chết!"Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt của Vân Kiến Thụ càng trở nên nhợt nhạt.
10 "Lạc Nhi!" Vân Kiến Thụ lên tiếng gọi nàng: "Con còn quậy phá gì nữa? Mau quỳ xuống dập đầu đền tội với Bát vương gia đi!"Trương Khang nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh như dao của Vân Tử Lạc, chẳng hiểu sao trong lòng vô thức khiếp sợ, nghe được những lời của Vân Kiến Thụ mới chợt tỉnh ra.
11 Trương Khang căng thẳng, vừa nghe đã biết không có chuyện gì tốt đẹp, bèn hướng ánh mắt cầu cứu về phía Sở Tử Uyên. Sở Tử Uyên tươi cười tiến lên: "Lạc Nhi, Trương Khang do ta dẫn từ Tứ vương phủ ra.
12 Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thời đi về phía đó, dọc đường lại nghe thấy mọi người bên cạnh xì xào bàn tán. "Ông lão này lại tới nữa à? Đã biết là quan phủ đại nhân sẽ không quan tâm đâu, ông ta còn tới làm gì chứ? Tiếc là cậu con trai bị người ta đánh chết một cách oan uổng!""Ai bảo con trai ông ta đắc tội nhầm người.
13 Lời vừa dứt, bốn phía xung quanh không hẹn mà gặp cùng ồ lên tán thưởng. Mấy tên sai nha lần lượt tức sùi bọt mép, sải bước đi về phía Vân Tử Lạc. "Sao? Định dạy dỗ luôn cả ta nữa à?" Vân Tử Lạc không hề né tránh, cười khẩy một tiếng.
14 "Lạc Nhi, hôm nay ngươi ra cửa lại quên uống thuốc rồi chứ gì? Haiz, ta biết mà, muội ra ngoài mà phát bệnh, chắc chắn lại sinh chuyện thị phi. "Nói xong, huynh ấy tao nhã xoay người, chắp tay với bốn tên sai nha: "Thật ngại quá, nữ tỳ này ở trong phủ bổn vương, bẩm sinh đã chứa tật bệnh trong người, chỉ cần quên uống thuốc là thích lo chuyện bao đồng, nói năng hàm hồ, không ngờ lại chọc giận tới nha huyện, đắc tội rồi.
15 Nam nhân vừa dứt lời, sắc mặt người vừa tới đã tái nhợt trong khoảnh khắc. Do dự giây lát, người ấy càng cúi xuống sâu hơn, giọng nói cực kỳ yếu ớt: "Nghe đồn Vân Nhị tiểu thư có phần vô dụng, không hiểu biết nhân tình thế thái.
16 "Nếu muội không muốn gặp huynh ấy, thì chúng ta sẽ không gặp. "Tầm mắt của Sở Tử Uyên dính chặt vào hàng mi dài mà cong vút của nàng, trong giọng nói không chút đùa cợt.
17 Thấy thái độ không nóng không lạnh của Sở Tử Uyên, Sở Hàn Lâm lại càng khó che giấu sự phẫn nộ. "Bát đệ, mua vui hưởng lạc hình như không phải phong thái của đệ!"Sở Tử Uyên liếc hắn, lãnh đạm nói: "Chưa được đồng ý đã xông vào nơi của người khác hình như.
18 "Tứ ca!" Sở Tử Uyên cũng sa sầm mặt lại, cất bước đi tới trước mặt Sở Hàn Lâm: "Huynh nói. . . nặng lời quá rồi!""Ta nặng lời?" Ánh mắt Sở Hàn Lâm nhìn Sở Tử Uyên không hề thiện chí: "Bát đệ, sợ rằng đệ đã bị người đàn bà xấu xí này mê hoặc rồi.
19 Vân Tử Lạc lùi về bên cạnh bình phong, thanh âm lanh lảnh: "Sở Hàn Lâm, ngươi mới vô sỉ! Ngươi không chỉ vô sỉ mà còn hoàn toàn là một tên ngốc! Ngươi tưởng ta thích ngươi? Ngươi tưởng tỷ tỷ ta thích ngươi? Tỷ muội Vân gia là những người không có đầu óc như vậy sao?""Ta không ngại nói cho ngươi biết, lúc ở Vân phủ, tỷ tỷ đã sớm có người tròng lòng.
20 Gương mặt tái mét của Sở Hàn Lâm bỗng chốc trắng bệch. E là người này lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên bị người ta sỉ nhục nặng nề như thế!"Rầm!" Một thanh âm vang dội, cánh cửa lớn của Liên Hoa Các bị người ta thô lỗ đẩy ra, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng!"Nhị tiểu thư, đi theo tôi, trong phủ xảy ra chuyện lớn rồi!"Vân Hằng tay trái cầm kiếm, sắc mặt trắng bệch, loạng choạng xông vào, ngay cả việc trong phòng còn hai vị vương gia cũng tảng lờ, ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng.