21 Vân Tử Lạc kinh ngạc mở mắt ra. Khi ý thức trở lại thì đột ngột quay đầu. Cả dáng người cao to của Nhiếp Chính vương đang đứng ở vị trí ban nãy nàng đứng, không lệch một phân, bờ môi mỏng mím lại, khóe mắt hơi nhếch lên, nhìn nàng nhưng không lên tiếng.
22 Vân Tử Lạc giật nảy mình, vội nhìn đi chỗ khác, vừa hay đập vào mắt gương mặt như cười như không của Vân Khinh Bình. Khi ánh mắt Vân Khinh Bình chạm vào nàng, bỗng chốc thu lại rất nhiều biểu cảm.
23 "Vậy đệ đệ con phải làm sao? Nó vẫn còn ở trong tay Nhiếp Chính vương. " Gương mặt Vân Kiến Thụ ngập đầy lo lắng, rồi chợt nhận ra Vân Khinh Bình vẫn còn đang quỳ, ông vội nói: "Bình Nhi, mau đứng dậy! Đất lạnh lắm!"Lúc này sắc mặt Vân Khinh Bình mới khá lên đôi chút.
24 "Ừm, muội biết rồi. Tử Uyên, cảm ơn huynh đã lo lắng cho Vân gia. Chuyện này vốn không liên quan tới huynh, muội lo Nhiếp Chính vương sẽ. . . ""Chuyện của Vân gia chính là chuyện của ta.
25 Nàng nghiên cứu cả chiều về địa hình của Nguyên Kinh, nắm chắc vị trí của Nhiếp Chính vương phủ trong lòng bàn tay. Chỉ có điều không thể chắc chắn tối nay Nhiếp Chính vương có ở trong phủ không, dù sao thì trong cung hắn cũng có phủ.
26 Vân Tử Lạc hít sâu một hơi, lẳng lặng lùi về sau hai bước, hạ thấp giọng nói: "Mặc dù ta không biết vì sao hôm nay vương gia lại tha cho ta nhưng ân tình này, Vân Tử Lạc xin ghi nhớ.
27 Nghe Vân Khinh Bình nhắc tới Vân Tử Lạc, sắc mặt Sở Hàn Lâm lập tức thay đổi!Hắn mãi mãi không thể quên được sự tình ngày đó, một sự hạ nhục tột cùng! Về sau, tiểu nhị của Tụ Tiên Lầu phát hiện ra hắn ngã trong Liên Hoa Các, hét ầm lên, làm cho khách khứa cả lầu đều biết, khiến Tứ vương gia không còn chút thể diện nào.
28 Không ai ngờ được nữ nhi xấu xí của Vân gia lại biết cưỡi ngựa. Nhị tiểu thư chưa từng ra khỏi cánh cửa Vân phủ, ngay cả ngựa còn chưa từng nhìn thấy, sao có thể biết cưỡi ngựa!Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, bao gồm Vân Kiến Thụ.
29 Đầu mày Vân Tử Lạc hơi nhíu lại, nhìn nữ tử diêm dúa, khí thế, hỏi ngược lại: "Thế ngươi là nha đầu lỗ mãng ở đâu đến? Lại dám chặn đường của bổn tiểu thư?"Nữ nhi kia tức đến độ gân xanh nhảy nhót: "Ta là ái nữ của đương kim Diêu thừa tướng, Diêu Linh Linh, ngươi là tiểu thư ở đâu chui ra? Ngay cả mặt mũi cũng phải che đi, không dám cho người ta nhìn lại dám chặn xe ngựa của phủ thừa tướng, người định làm gì? Tạo phản sao?"Vân Tử Lạc quắc mắt nhưng trong lòng đã ghi nhớ.
30 Vân Tử Lạc cưỡi ngựa lao vút lên Ngự đạo, tăng tốc xông thẳng ra ngoài. "Kẻ nào náo loạn Ngự đạo? Đuổi theo!"Trước kiệu Bát vương gia có hai thị vệ, lớn tiếng quát.
31 "Lạc Nhi hôm nay đẹp thật. " Kéo rèm xuống rồi, Sở Tử Uyên không giấu được sự sửng sốt ngợi khen trong ánh mắt. Vân Tử Lạc thở dài: "Chỉ có y phục đẹp thôi, ta biết mà, huynh không cần nói.
32 Vân Tử Lạc mở chiếc bọc bằng vải đỏ trên bàn ra, bên trên đựng một chiếc vòng cổ rực rỡ lấp lánh, được khảm nạm đá hồng bảo, đá ngọc lam, trân châu, san hô.
33 Vân Tử Lạc không lên tiếng, quỳ gối xuống đất, xoay ngược cổ tay ngọc, mười ngón tay thon thả như nhặt cánh hoa, nhanh chóng lướt đi trên bàn cờ. "Đây là.
34 Vân Tử Lạc rời khỏi đình nghỉ, bỗng chốc cảm thấy tinh thần sảng khoái, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng. Dáng người như ngọn núi của Nhiếp Chính vương ẩn nấp trong bóng tối, đi theo nàng không quá gần cũng không quá xa.
35 Khi Nhiếp Chính vương nghe thấy chữ 'chết', sắc mặt bỗng nhiên tái xanh, đầu mày hơi nhíu lại, khí lạnh trong ánh mắt tăng lên. "Vương gia! Thần nữ. .
36 "Vương gia. . . Thuốc đây rồi. . . Vương gia, tay của ngài!"Quỷ Ảnh mang thuốc trở về, sửng sốt nhìn chằm chằm vào vết bỏng của Nhiếp Chính vương, không dám tin.
37 Vừa nghe xong lời của Vân Khinh Bình, ánh mắt Vân Tử Lạc lập tức sáng lên. Là tỷ ta! Thật sự là tỷ ta!Người gài chiếc bẫy này cho nàng chính là người tỷ muội tốt, Vân Khinh Bình!Thái hậu thấy Vân Khinh Bình nói không phải không có lý, hơn nữa cũng đã nói ra rồi, bèn gật đầu rồi tiện lời khen ngợi: "Vẫn là Bình Nhi hiểu đại thể.
38 Vân Tử Lạc không màng tới ánh mắt của những người khác. Nghe Vân Khinh Bình nói xong, nàng cười khẩy. "Tỷ tỷ, tỷ đừng quên, vị trí Tứ vương phi trước nay chưa bao giờ là của tỷ! Tỷ nói tỷ không muốn thì không lấy, vấn đề quan trọng là tỷ có muốn được không?""Vân Tử Lạc, ngươi nói đủ chưa?" Sở Hàn Lâm phẫn nộ quát, tiến lên đẩy nàng, đứng chắn trước mặt Vân Khinh Bình: "Bổn vương vốn không muốn lấy ngươi, nhưng tỷ tỷ ngươi lại khoan hồng độ lượng.
39 Ánh mắt Vân Tử Lạc có chút ngẩn ngơ. Tử Uyên, thì ra huynh ấy không chỉ quen biết Vân Khinh Bình mà quan hệ với tỷ ta còn rất tốt. . . Nàng bất giác quay đầu nhìn Sở Tử Uyên nhưng lại thấy huynh ấy nhìn mình đầy quan tâm.
40 Thái hậu tuy bực bội trong lòng nhưng ngoài miệng cũng không thể nói gì, chỉ 'ừm' một tiếng, gật đầu để nàng ta đứng dậy. Vân Khinh Bình hậm hực lùi qua một bên, có thể cảm nhận được xung quanh tỏa ra vô số ánh mắt nghi ngờ.