41 Kịch hay tới đây là hạ màn, Vân Tử Lạc khẽ thở dài. Nàng vốn dĩ rắc một ít phấn hoa lên người Sở Hàn Lâm, còn chưa nghĩ tới chuyện mượn nó để giáo huấn Vân Khinh Bình.
42 Vân Tử Lạc nhìn đám người nói cười vui vẻ trong điện, không hiểu sao một câu nói bỗng tới bên miệng: "Nếu có một ngày tỷ tỷ quyết dồn ta vào chỗ chết, ngươi sẽ giúp tỷ ta sao?"Nếu mối quan hệ giữa họ thật sự đi tới bước đó.
43 "Thứ gì?"Diêu Linh Linh đảo mắt: "Cầm kỳ thi họa, ngươi chọn đi!"Vân Tử Lạc cong môi: "Ban nãy ngươi còn nói ta là 'thiên kim tiểu thư' tồi tệ nhất Kỳ Hạ thì hà tất phải gây khó dễ cho ta? Vả lại chuyện người thỏa thuận với ta, ta đã làm được rồi.
44 Diêu Linh Linh suy nghĩ giây lát rồi đáp nhanh: "So tài đánh đàn, thế nào?"Tiểu thư nhà họ Diêu giỏi cầm nghệ, đây là chuyện mọi người ở Kỳ Hạ đều hay biết.
45 Tiếng vỗ tay dần dần ngưng lại, Diêu Linh Linh đỏ mặt, vô cùng đắc ý, dặn nha hoàn cất đàn đi. Vân Tử Lạc lên tiếng: "Ta không có đàn. "Một vẻ chế giễu lướt qua đôi mắt Diêu Linh Linh: "Không có đàn mà cũng dám thách đấu.
46 Vân Tử Lạc ngồi bệt xuống. Vạt váy dài màu lục nhạt thướt tha chạm đất, ánh trăng trên cao càng lúc càng thuần khiết, tôn lên mái tóc đen nhánh, cả người nàng cũng cực kỳ tươi mới.
47 Nàng ta nhấc chiếc mạng che mặt lên, đôi mắt giá lạnh nhìn về xa xăm, lẩm bẩm: "Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi tới lại sinh sôi. "Câu nói cuối cùng, thanh âm cực thấp, bị cơn gió đánh tan vào màn đêm.
48 Thập vương gia hồ nghi nhìn Sở Tử Uyên rồi lại nhìn qua Vân Tử Lạc, không hiểu: "Bát ca, lúc đó huynh còn chưa quen biết cô ấy mà, sao khẳng định như vậy?"Sở Tử Uyên nghẹn lời, cố lấp liếm: "Dĩ nhiên là vì ban nãy ta vừa hỏi.
49 Thái hậu cười rạng rỡ nhìn Vân Tử Lạc. Đợi Diêu Linh Linh lùi về rồi, bà mới nói: "Cầm nghệ của Lạc Nhi không ai ở Kỳ Hạ so sánh được. Cầm nghệ của tiểu thư nhà họ Diêu cũng đứng nhất nhì trong khuê các, đều khiến ai gia nở mày nở mặt, không phân cao thấp.
50 "Ngươi nói gì cơ?" Đôi mắt Sở Hàn Lâm trợn tròn, không thể kiểm soátm đong đầy đôi mắt là một sự khó tin, hắn còn tưởng mình nghe nhầm. Vân Khinh Bình cũng sửng sốt hét lên: "Mười vạn lượng! Nhị muội, muội đang khoác lác đấy à?"Vân Kiến Thụ cũng không ngờ Vân Tử Lạc lại nói ra lời ấy, có chút hoang mang bất định.
51 Sở Tử Uyên lạnh lùng dằn từng câu từng chữ: "Ngươi thích làm Tứ vương phi cứ việc làm, không ai tranh giành với ngươi. Nhưng đừng có kéo Lạc Nhi vào!"Vân Khinh Bình tái mét mặt mày nhưng không đáp lại.
52 Vân Tử Lạc đặt tay phải lên cổ mình, trầm ngâm giây lát rồi hỏi: "Em còn nhớ miếng ngọc ấm của ta không?"Từ sau khi trở về, Vân Tử Lạc cởi miếng vải bọc trên tay ra, Đào Nhi nhìn thấy từng hàng bọc nước, lại bất chợt kêu lên: "Tiểu thư, tay của cô!"Vân Tử Lạc câm nín, đành mất công an ủi, giải thích mấy câu rồi nhắc lại vấn đề ban nãy.
53 Vân Tử Lạc và Đào Nhi đứng ngoài quầy chờ đợi. Một lúc sau, cuối cùng trưởng quầy cũng đi ra, theo sau còn có một người có vẻ như thợ nghề. Ông ta nhìn Vân Tử Lạc bằng ánh mắt có chút kỳ lạ, nhưng cũng bình thường lại rất nhanh, nheo mắt cười nói: "Người thợ của tôi không hiểu cho lắm, phiền cô nương nói lại với ông ấy.
54 Đúng dịp đầu xuân, vườn hoa sau Tứ vương phủ nở rộ đồng loạt. Tiếng đàn vang lên trong tĩnh mịch. Trong đình bát giác, Vân Khinh Bình diện xiêm y cung đình màu hồng phần, tóc búi cao vòng ngọc xung quanh, mười đầu ngón tay thon đang gảy cây đàn cổ trước mặt.
55 Giữa trưa của ba ngày sau, tại Tụ Tiên Lầu. Chẳng biết mọi người nhận được từ đâu tin Tứ vương gia và nữ nhi xấu xí nhà họ Vân trưa nay sẽ gặp mặt thương lượng tại đây nên từ khắp mọi nơi ùn ùn đổ về.
56 Vân Tử Lạc dằn mạnh từng chữ: "Vừa chưa chết lại không bị thương, thế nên không thể oán trách người khác phải không? Được! Vậy ta sẽ đánh ngươi sống dở chết dở trước, sau đó sẽ cho người một ít thuốc để dưỡng thương!"Dứt lời, tay phải của nàng đã nhanh chóng thò ra, chân trái hơi khuỵu xuống, quét một vòng ra sau hông, lật ngửa Thu Nguyệt xuống đất.
57 "Đào Nhi!" Vân Tử Lạc thảng thốt kêu lên, thanh âm không ngăn được sự run rẩy. "Á!" Vân Khinh Bình nhìn thấy máu, kêu lên thảm thiết rồi trốn vào lòng Sở Hàn Lâm.
58 Nghe thấy lời này, ánh mắt u tối của Đào Nhi chợt sáng lên. Trong Bích Đào Đình, Quỷ Ảnh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Chiếc áo dài màu đen viền vàng lòa xòa chạm đất, tôn lên cơ thể cao lớn của nam nhân.
59 Hắn mở ra từng lớp, từng lớp ngay trước mặt mọi người, bên trên lớp vải nhung vàng bên trong có một viên đan dược màu đỏ, Quỷ Ảnh lập tức cho Đào Nhi uống.
60 Trấn Quốc tự nằm ở lưng chừng núi Thanh Thương, ngoại ô phía Nam Nguyên Kinh, là ngôi chùa được Hoàng đế đầu tiên của nước Kỳ Hạ ban tên, trải qua hàng trăm năm đã trở thành chùa miếu số một của hoàng gia Kỳ Hạ.