81 Bờ môi Sở Tử Uyên khẽ mấp máy, đáp: "Có. ""Sao cơ?" Trái tim Vân Tử Lạc chợt thắt lại. Sở Tử Uyên thở dài, nắm lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xuống bậc đá.
82 Vân Khinh Bình cảnh giác nhìn ông ta, nói: "Không cần, ta còn vội về, mấy hôm nữa ta lại qua lấy ngọc. "Nói rồi nàng ta đi ra ngoài. Ông lão thoắt một cái đã chặn đường phía trước: "Tiểu thư, chúng tôi có một lời rất quan trọng phải hỏi cô, cô không thể đi được!"Nói rồi ông ta vẫy tay, từ hai bên nhảy ra mấy bóng đen.
83 Vân Tử Lạc dĩ nhiên không biết những chuyện đó. Nàng ở yên trong phủ chỉ dạy võ nghệ cho Đào Nhi, đợi tới ngày hai tám tháng tư xuất giá. Mấy ngày nay khi dạo bộ trong phủ, nàng thường nghe thấy một tiếng khóc đứt ruột đứt gan, là Vân Thái Lệ đang giày vò đôi tai người bên cạnh.
84 Nhiếp Chính vương nghe mạch tượng giây lát, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh như băng rồi nói: "Mạch tượng đã cực kỳ nguy hiểm, đã bước một chân vào Quỷ môn quan.
85 Sở Hàn Lâm hai mắt đỏ quạch, tóc tai bù xù, chân nam đá chân chiêu đi về phía giường. Vân Tử Lạc gập sách lại cái 'bộp', sắc mặt lạnh như băng. "Tứ vương gia, đã muộn vậy rồi còn xông vào phòng ta, không hay lắm thì phải?"Sở Hàn Lâm nhào thẳng về phía giường, Vân Tử Lạc đã lật người nhảy xuống giường.
86 "Được. " Vân Tử Lạc cao giọng đáp lời, sải bước đi ra khỏi vườn. Có thêm một người giúp đỡ, lại còn là một kẻ mạnh như vậy dĩ nhiên không còn gì tốt hơn.
87 "Bình Nhi say rồi. " Sở Tử Uyên bước tới, giải thích một cách gượng gạo: "Sợ muội nghĩ nhiều sẽ hiểu lầm. "Nhiếp Chính vương ngẩn ra một lúc rồi mới phản ứng lại, trầm giọng quát: "Người đâu, đưa Tứ vương phi về trước, thế này còn ra thể thống gì.
88 Hơn trăm bóng hình cường tráng mượn bóng đêm yểm hộ, lao từ trong đêm đen ra, đao thương gươm kích, vô số tia sáng bạc lấp lánh, nhằm về phía mấy chục cao thủ Lưu Ly các trên bình nguyên.
89 Nói rồi, tiếng vó ngựa xa xôi kia quả nhiên mỗi lúc một gần hơn, hơn nữa dừng ngay trước vườn nhà. Vân Tử Lạc bước từ trong nước ra, gương mặt nhỏ tối hẳn, quấn tạm chiếc áo bào của Nhiếp Chính vương lên người một vòng, ôm quần áo bẩn và giày của mình len ra phía sau màn.
90 Nhìn một lượt căn phòng ngổn ngang, Vân Tử Lạc bực bội cởi chiếc áo bào của Nhiếp Chính vương xuống, thay quần áo nông thôn vào, giặt quần áo cũ vào thùng nước ấm còn sạch bên cạnh, phơi lên trước cửa sổ.
91 Đào Nhi kể lại ngắn gọn chuyện tối qua rồi kể tới chuyện Tứ vương phủ. "Tối qua Thu Nguyệt đã được chôn cất, sáng sớm nay vừa dậy đã thấy cửa trước treo lụa trắng, toàn bộ người làm trong phủ túc trực bên linh cữu Thu Nguyệt ba ngày, Tứ vương gia còn đích thân khắc một chữ 'trung' lên bia mộ, khen cô ta trung thành một đời, một lòng vì chủ.
92 Chập tối, dùng bữa chiều xong, Triển Hưng và Quỷ Mị đi lấy nước, Đào Nhi bê quần áo ra vườn giặt giũ. Có tiếng bước chân vội vã từ xa vọng lại, Sở Hàn Lâm phẫn nộ dẫn theo mấy nô tài đi cùng, đánh mắt nhìn khắp bốn phía, thấy Vân Tử Lạc ngồi dưới gốc cây.
93 Vân Tử Lạc nóng mặt, quát: "Hách Liên Ý, ngươi nói bậy gì vậy! Ai là. . . ""Ta phải đi đây. " Nhiếp Chính vương nghiêng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, tảng lờ câu nói của nàng: "Nhớ bảo tiểu nha hoàn kia sắc thuốc cho nàng.
94 Ánh mắt Lục Thừa Hoan lạnh như băng. Tiêu Đồng vội nói: "Đợt trước, lão vương phi đã chọn bốn mỹ nữ biết đàn hát ca múa từ Nam Xuyên đưa tới phủ của Hách Liên, muội không đi xem sao à?"Hắn dám cá chuyện này Lục Thừa Hoan không hề hay biết.
95 "Thích lấy thì lấy! Ai quản được hắn!" Nàng buột miệng nói ra một câu đầy vị chua. Diêu Linh Linh kinh ngạc nhưng không suy nghĩ quá nhiều, cũng vốn không nghĩ ra chuyện ấy.
96 Dọc đường, chạy nhanh như tên bắn trên các nóc nhà, Vân Tử Lạc giấu gương mặt nhỏ che mạng sau một mái đầu đen, được khuỷu tay Nhiếp Chính vương che đi, không có một chút gió nào.
97 Chập tối ngày mùng bốn tháng năm, để chúc mừng lễ hội thuyền rộng sắp tới, như mọi năm, thành Nguyên Kinh không còn giới nghiêm vào ban đêm. Trong Hoàng cung cũng tổ chức một yến tiệc đón ngày lễ này.
98 Dần dà cũng có người nhập hội, cùng đi vào chính điện cung Càn Thanh. Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh đi về phía hai vị trí không nổi bật ở một góc sát tường tại chỗ ngồi của Diêu phủ.
99 Hoàng thượng mặt mày tái mét, bị hai người đồng thời dẫn xuống, đưa ra ngoài điện. Thái hậu rõ ràng đã thở phào một hơi, nhìn Nhiếp Chính vương bằng ánh mắt cảm tạ.
100 Cả đám cung nữ ai nấy đều sợ đến nỗi mặt cắt không còn hột máu, chỉ cảm thấy từng tiếng sầm ầm vang dội xuống đỉnh đầu. Cho dù là kẻ gây chuyện cũng không ngờ Nhiếp Chính vương lại chấp nhận liên lụy nhiều người như vậy, quyết đẩy mình vào chỗ chết, cả người đổ mồ hôi lạnh.