121 "Dĩ nhiên ta phải xuống rồi, nếu không ta đi làm gì? Huynh coi ta giống mấy cô thiên kim tiểu thư ẽo uột đấy à?" Vân Tử Lạc lườm nguýt, thì thầm một câu.
122 Nhiếp Chính vương chỉ ôm chặt lấy nàng, không nói gì, dùng sự trầm mặc để biểu đạt tình yêu của mình. Lòng Vân Tử Lạc vừa ngọt ngào vừa hoảng loạn, định nói gì bèn đẩy chàng ra.
123 Nhiếp Chính vương nhìn nàng, mỉm cười, hạ thấp giọng: "Nàng biết. . . mục tiêu lần này không phải cô ta. "Trái tim Vân Tử Lạc hơi bổng lên, hơi thở dồn dập: "Trên người công chúa Trường Lạc bị rắc loại bột đó?" "Cô ta muốn hại nàng trước, chẳng qua là ác giả ác báo.
124 Nhiếp Chính vương nghe vậy, đôi mắt lập tức cười tít lại như vầng trăng non, ôm chặt lấy Vân Tử Lạc, "Ta biết là sẽ như vậy". Vân Tử Lạc cười khẽ, chọc lên ngực chàng, quở trách: "Cái gì chàng cũng biết sao?".
125 "Chàng thiên vị!" Vân Tử Lạc quay đầu bỏ đi. Nhiếp Chính vương không thôi cười khổ, bước lên ôm chặt nàng, "Nha ngốc này, ta có thiên vị cũng nghiêng về phía nàng mà, nghiêng về phía cô ta làm gì chứ?".
126 Vành tai bị Nhiếp Chính vương ngậm trong miệng, cả người Vân Tử Lạc run rẩy không thôi, dưới sự công kích của đầu lưỡi chàng, nàng có chút mơ màng. Dần dần, cơ thể có chút mỏi mệt, nằm trong vòng tay Nhiếp Chính vương, không còn sức lực.
127 Vân Tử Lạc vẫn mặc chiếc váy dài ống hẹp màu bạch ngọc, mái tóc đen bay bay, đôi mày dài cong vút, đôi mắt khẽ rướn lên, bờ môi mỏng cười mà như không cười.
128 Hơi thở nam tính của Nhiếp Chính vương như một cơn gió lốc quét sạch mọi suy nghĩ của Vân Tử Lạc. Trong đầu nàng chỉ lấp đầy bóng hình và từng nhịp thở của chàng.
129 Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc phía dưới tấm mạng che, mọi giận dữ đều tan thành mây khói. Biểu cảm của Vân Kiến Thụ đi từ phẫn nộ tới sững sờ, lại từ sững sờ chuyển sang đau khổ, từ đau khổ trở về nhung nhớ, tớ nhớ nhung dừng tại hối hận.
130 Vân Hạo bám riết lấy vạt áo Vân Tử Lạc, cả người không ngừng run rẩy. Trong ánh mắt Chu Thị ngập tràn lửa giận, cái nhìn lạnh buốt và sắc lẹm nhắm thẳng về phía Vân Hạo.
131 Nửa canh giờ trôi qua, tiếng niệm kinh trong điện rõ ràng đã nhỏ hơn rất nhiều. Diêu Linh Linh cũng sắp trụ không nổi nữa, đôi chân hơi nhúc nhích, thay đổi một tư thế cho thoải mái hơn.
132 Đôi mắt Vân Tử Lạc tối đi, nhạy cảm nhìn bốn xung quanh, từng gương mặt xinh đẹp thanh tú đều đang tái nhợt, mười mấy người ngồi quây tròn lại, có người đang run lên cầm cập.
133 Vân Tử Lạc sửa sang lại mạng che mặt, chỉ còn lộ ra đôi môi anh đào, nho nhã nhai kỹ phần cơm thơm ngon, hoàn toàn không cảm thấy đám người này đang ảnh hưởng tới khẩu vị của mình.
134
Chương 147
Quỷ Mị nhìn qua nàng ánh mắt cảm kích, kéo Diêu Linh Linh lên xe, Vân Tử Lạc chỉ thấy gò má muội ấy phác hồng, khóe môi cũng mỉm cười.
135
Chương 148
Hơi thở người đàn ông như thủy triều, toàn thân Vân Tử Lạc lập tức mềm nhũn, "Ừm" một tiếng, hàm răng khẽ mở.
Chiếc lười dãi của Nhiếp chính vương đã kịp thời tiến vào trong khoang miệng nàng, chiếm lấy nước ngọt của nàng, đến khi trong lòng cũng thấy ngọt.
136 Nhiếp chính vương thấy nàng hiểu sai ý mình, thu ý cười lại, hàng mày khẽ chau lại, bước đến trước mặt nàng, giữ chặt hai vai nàng.
Vân Tử Lạc cũng không né tránh, nàng ngẩng đầu, ánh mắt ủy khuất nhìn chàng.
137 Quỷ Mị đang ngẩn ngơ suy nghĩ, thì có một nha hoàn từ ngoài vội vã chạy vào, thấp giọng nói: " Tiểu thư, phu nhân tới".
Quỷ Hồn và Quỷ Mị đã được huấn luyện, phản ứng cũng đặc biệt nhanh nhạỵ Loáng một cái đã không thấy đâu nữa.
138
Diêu Linh Linh cười lạnh : " Phụ thân người tin con gái đi. Người Ngụy Thành thích là Hà Tiêm Nhi, chúng ta cũng nên thành toàn cho họ phải không?"
Sắc mặt Diêu thừa tướng cuối cùng cũng hòa hoãn hơn.
139
Chương 152
Một trận bụi mù mịt hướng về phía Vân Tử Lạc, nàng cố nín thở, nhưng vẫn không hiệu quả, dưới đám bụi mịt mù nàng không ngừng ho khan.
140
Chương 153
Vân Tử Lạc cười nói: " Ai chờ chàng, chàng là tự mình đa tình! Ta chỉ là không ngủ được. . . "
Nhiếp chính vương kéo nàng vào trong lòng, giọng nói rầu rĩ: " Nàng đừng gạt ta nữa, Lạc nhi, đừng như vậy, như vậy ta sẽ đau lòng".