141
Chương 154
"Bây giờ không thể vào đó" Vân Tử Lạc cũng không biết rõ quân doanh thời cổ đại thế nào, nhưng nàng biết Sở Tử Uyên rõ hơn nàng.
"Không thể" Sở Tử Uyên thấp giọng nói bên tai nàng, " Kỷ cương quân đội Nhiếp chính vương cực kỳ nghiêm ngặt, muốn vào trong thám thính tình hình, là chuyện vô cùng khó khăn".
142
Chương 155.
Thân ảnh màu trắng chậm rãi quay đầu lại, lộ ra gò má , đúng là Sở Tử Uyên.
Hắn chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt phượng xẹt qua tia ảm đạm, lầm bẩm nói: " Đáng tiếc.
143
Sắc mặt Sở Tử Uyên sa sầm lại, Vân Tử Lạc nhàn nhạt nhìn Trường nhạc công chúa, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói thâm thúy vang lên: " Công chúa, cô thích nghĩ thế nào thì là thế đó".
144 Chương 157
. . . Đào nhi nắm vạt áo của mình, ánh mắt tìm tòi trong đám đông.
Đột nhiên một đám người lộn xộn tiến đến, ánh mắt Vân Tử Lạc tối đi, tay trái nắm lấy tay Diêu Linh Linh, tay phải kéo Đào nhi để cả ba tách khỏi đám đông.
145
Chương 158
Nhiếp chính vương thấy ánh mắt cương quyết của nàng, biết rõ nhiều lời cũng vô ích, chỉ đành lũi thũi cúi đầu bước theo sau nàng, đến khi nhìn nàng tiến vào Vân phủ, chàng mới dứt khoát rời đi.
146
Chương 159
Vân Tử Lạc nghe vậy cũng không nói gì.
Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, hiện ại đối với Vân Khinh Bình mà nói, cho dù nàng ta nói cái gì, chỉ cần liên quan đến mình, nàng đều tin tưởng nhất định không có chuyện gì tốt đẹp.
147
Chương 160
Lông mày Vân Tử Lạc nhẹ xoắn một cái, ánh mắt nhìn về phía Trường nhạc công chúa xẹt qua một tia lạnh , nàng không để ý đến nàng ta, quay đầu nhìn về phía Sở Tử Uyên.
148 Chương 161
Cảnh Hoa vương phi cười nhìn Lục Thừa Hoan, nhìn thấy gương mặt nàng ta có vẻ không cam lòng, nụ cười trên gương mặt cũng đọng lại, ánh mắt thoáng qua tia ảm đạm.
149
Chương 162
Gương mặt tuyệt mỹ của Vân Tử Lạc hiện ra, mấy tên thị vệ cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nuốt nước bọt.
Ngụy Thành lại nheo mắt lại, giọng nói trầm lạnh: " ba lần bảy lượt đắc tội với ta, cô nghĩ cô sẽ có kết cục như thế nào?"
Vân Tử Lạc cười lạnh một tiếng: " Kết cục?"
Ngụy Thành quét mắt về phía Đào nhi, rồi đẩy Đào nhi ra, "Nữ nhân này, các ngươi hưởng thụ đi".
150 Chương 163
Vân Tử Lạc và Đào nhi chạy khỏi núi Liên Sơn, hai người chạy đường lâu cũng đã khá mệt mỏi, mà ngựa chạy ngày dài cũng mệt, chạy cũng đã chậm dần lại.