1 Mở đầuTình đến tự thuở nào, chết vẫn còn sâu nặng. 1. Em rất xin lỗi vì không kìm lòng được mà viết thư cho anh. Em biết điều này có thể sẽ làm anh khó xử.
2 Chương Tranh Lam ngồi trên cửa sổ, lười nhác nheo mắt lại, tay trái kẹp một điếu thuốc gác trên thành ghế, thỉnh thoảng lại hút một hơi, trông có vẻ uể oải.
3 Chương Tranh Lam không có nhiều ưu điểm nhưng khuyết điểm thì không đếm xuể, chẳng hạn như lạnh nhạt, vô tình. Anh có thể ngồi gác chân nghe nhạc trong khi cấp dưới đang vật vã suốt ba ngày ba đêm để kịp hoàn thành kế hoạch, ấy thế mà anh còn có thể vô tư buông một câu: "Các bà cô của tôi, tăng tốc lên nào!"Cả đám người bị câu nói của ông sếp đáng kính làm cho buồn nôn cả ngày nhưng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay tiếp tục công việc.
4 Chương Tranh Lam thích tiết trời thoáng đãng, có chút nắng, có chút gió, thích ngồi trong phòng làm việc không bị ai làm phiền hoặc đánh một giấc ngoài ban công ở nhà, duỗi tay là có thể tìm thấy thuốc lá.
5 Chương Tranh Lam nhìn cô hồi lâu, cuối cùng đáp: “Cũng có thể. ” Giọng điệu của anh có chút hờ hững, có chút xa cách. Thủy Quang nghĩ mình có phần luống cuống, nhưng thật sự cô cảm thấy anh trông rất quen.
6 Thủy Quang ngồi trên ban công nhìn bầu trời đêm mờ mịt. Đêm tối có thể khiến cô vô tư bộc lộ hết cảm xúc của mình. Cô từng hận ông trời không công bằng, vì sao không phải là người khác mà lại là anh? Cô cũng hận chính mình, hận người rõ ràng đã nói là sẽ đợi cô nhưng lại không giữ lời hứa.
7 Chương Tranh Lam bị cúm nặng hơn, thứ Hai đến công ty làm việc, đến cả giọng nói cũng đã khản đặc. Đám nhân viên vô cùng kinh ngạc, "yêu nhân" nghìn năm như sếp mà cũng bị cảm cúm?"Lão đại, tối qua anh khỏa thân chạy ra đường sao?" Nguyễn Kỳ hỏi.
8 Công việc của La Trí dần ổn định, anh hợp tác với người khác mở một văn phòng, trước tiên sẽ nhận một vài đơn hàng nhỏ. La Trí học ngành thiết kế nội thất, mơ ước của anh là trong tương lai, tất cả mọi người, thậm chí cả giới kinh doanh bất động sản đều sử dụng thiết kế của anh.
9 Tiêu Thủy Quang đứng trong màn đêm, mái tóc bay bay trong gió. Câu nói của anh lướt qua vành tai như tiếng thì thầm. Cô nắm chặt gấu áo. Anh hỏi chuyện đêm đó vì nguyên nhân gì, cô không muốn biết, nhưng cô không muốn nhắc lại nữa.
10 Sáng sớm hôm sau, Thủy Quang nhận được điện thoại của Lâm Giai Giai, bạn cùng phòng thời đại học, giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ mơ hồ, không rõ ràng lắm.
11 Khi mọi người xung quanh nói cười, Chương Tranh Lam chỉ lẳng lặng nhấm nháp tách trà. Thật ra, ngay từ đầu anh đã tìm hiểu và biết quan hệ giữa La Trí và Thủy Quang.
12 Khi nói ra câu đó, Chương Tranh Lam không tránh khỏi có chút bối rối và ngượng ngùng. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh có cảm giác như vậy, nhưng nói ra rồi, anh thấy lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, như thể một cảm giác dựa dẫm.
13 Buổi trưa, sau khi Thủy Quang từ chỗ Lâm Giai Giai về liền ở nhà chuẩn bị những thứ cần thiết để tuần sau bắt đầu công việc mới, và cả một bản báo cáo kinh nghiệm làm việc mà ông chủ mới muốn cô viết sau khi thông qua vòng phỏng vấn.
14 Tối hôm đó, Thủy Quang nằm mơ thấy cô ngồi trên cây khi còn nhỏ, còn Cảnh Lam đứng bên dưới, anh cười và duỗi hai cánh tay về phía cô, nói: “Thủy Quang, nhảy xuống đi, anh đỡ em.
15 Có nhân viên đi đến bảo Thủy Quang vào studio. Thủy Quang vừa định đi thì phía sau có người kéo kéo tay áo của cô, mặc dù rất kín đáo nhưng vẫn đủ để thu hút sự chú ý của cô.
16 Chương Tranh Lam nghe thấy câu này, trong lòng bỗng trở nên lạnh lẽo, nụ cười trên mặt cũng dần nhạt đi. “Không, là phải thế nào thì em mới buông tha cho anh?” Anh lẩm bẩm, sự lạnh lẽo trong đáy mắt khiến anh như có chút mất mát.
17 Chương Tranh Lam cất đồ xong, quay lại nhìn Tiêu Thủy Quang vẫn đứng đó nhìn anh chằm chằm, trong lòng anh nhói lên, bàn tay cũng tê dại, hồi lâu sau mới ho một tiếng rồi nói: “Sao vậy?” Giọng nói dịu dàng đến mức ngay cả bản thân anh cũng sắp không nhận ra.
18 Bầu không khí đột nhiên chùng xuống, Chương Tranh Lam lén ngước nhìn cô. Mặt lạnh như băng, Thủy Quang tự lấy hộp giấy ăn, rút ra mấy tờ rồi lau thật mạnh cho hết thứ dính trên quần đi.
19 Yêu? Nếu là trước đây, Chương Tranh Lam chắc chắn sẽ nói: “Làm sao có thể?” Còn lúc này, từ “yêu” cũng không đủ để hình dung nữa, đó là thứ anh cầu mà không được, trong đầu không ngừng suy nghĩ về nó, đến thể diện của mình cũng chẳng cần…Anh cảm thấy Thủy Quang chính là người được ông trời tạo ra để khắc anh.
20 Tinh thần Tiêu Thủy Quang có chút hoảng loạn, cô không cử động cũng không nói gì, có điều mùi hương của người bên cạnh khiến cô an tâm nên cứ dựa vào như vậy.