1 “Cha, con không muốn cưới đâu. ” Hàn Tuyết Lạc gần như gào lên, đôi mắt trong sáng luôn chứa nụ cười, giờ hiện lên tia phản đối cực mạnh.
“Cha xin lỗi.
2 “Gì cơ?” Nghe Hàn Tuyết Lạc nói rằng mình sẽ kết hôn với người không quen để cứu công ty Hàn Nhược, Mai Tư Thanh - bạn thân Hàn Tuyết Lạc đoán được đáp án liền trợn mắt hỏi: “Này, Lạc Lạc của tớ, cậu sao lại đồng ý kết hôn vậy.
3 “Cậu chủ sắp cưới vợ à, cô dâu của cậu có xinh không?” Lãnh Tuấn Duật - người luôn bên cạnh với Diệp Ngạo Phong từ hồi 5 tuổi tới giờ, kiêm luôn chức thư kí tổng giám đốc giờ đi cạnh Diệp Ngạo Phong cứ lải nhải hỏi.
4 “Lạc Lạc của tớ, cậu có sao không?” Mai Tư Thanh nhìn Hàn Tuyết Lạc mặt tái nhợt đi ra khỏi phòng khám, liền lo lắng hỏi.
“Không. ” Hàn Tuyết Lạc nở một nụ cười gượng gạo nói.
5 “Thôi nào, bà đừng có bày bộ mặt thế chứ. ” Diệp Vũ ngồi cạnh không ngừng dỗ vợ mình. Từ tối qua về nhà tới hôm nay, cứ trưng bộ mặt như thế, vừa giận, vừa mừng, vừa lo.
6 Mới sáng sớm, Hàn Tuyết Lạc đã bị Mai Tư Thanh kéo đi bộ, lôi đi mua đồ, ra vào không biết bao nhiêu cửa hàng.
“Trời ơi, Thanh Thanh, cậu muốn giết tớ à, sáng sớm đã kéo đi mua đồ, còn là váy hoa nữa chứ, đã thế còn giày cao gót.
7 “Cha à, sao gọi con xuống vậy. ” Hàn Tuyết Lạc mang giọng nũng nịu pha chút trách móc đi xuống, trên người mặc bộ quần áo ngủ, tóc xõa tự nhiên, đeo đôi dép con gấu dễ thương bước xuống.
8 Hàn Tuyết Lạc và Mai Tư Thanh tới quán cafe gặp bạn học thời sơ trung.
“Lạc Lạc, Thanh Thanh, bọn tớ ở đây. ” Tư Duệ - lớp phó của lớp Hàn Tuyết Lạc với Mai Tư Thanh học suốt 7 năm trời, đứng ở một bên vẫy vẫy tay.
9 Sáng hôm sau, Hàn Tuyết Lạc mặc sơ mi trắng với chân váy công sở đen cùng đôi giày cao gót da bóng 7cm, mái tóc dài xõa ngang lưng được chải mượt, cầm cái túi xách đi làm.
10 Giờ nghỉ trưa.
“Cốc cốc”. Hàn Tuyết Lạc gõ cửa phòng tổng giám đốc, nói: “Giám đốc, tôi gửi tài liệu. ”
“Vào đi. ” Giọng Diệp Ngạo Phong từ trong truyền ra.
11 “Cạch”. Cánh cửa phòng tổng giám đốc bị mở ra, một bóng người nhỏ bé chạy vào, sà vô lòng Diệp Ngạo Phong đang ngồi: “Anh Phong, cô gái kia ban nãy chửi em.
12 Trong xe, không ai nói với ai câu nào. Hàn Tuyết Lạc chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, Diệp Ngạo Phong thì nhắm mắt nằm im.
Tới khi xe vào sân của biệt thự Diệp thì dừng lại, Diệp Ngạo Phong mở cửa bước xuống, Hàn Tuyết Lạc cũng mở cửa xuống xe.
13 Trong Cadillac, Hàn Tuyết Lạc mở cửa sổ xe đón cơn gió mát lạnh, Diệp Ngạo Phong thì lái xe, thi thoảng lại liếc mắt nhìn cô gái ngồi ghế phụ.
“Sao anh đồng ý đưa tôi về?” Hàn Tuyết Lạc hỏi, phá vỡ không gian im lặng, nhưng khuôn mặt vẫn nhìn ra bên ngoài.
14 “Hả?” Diệp Ngạo Phong đơ người ra, ngón tay đang vuốt tóc Hàn Tuyết Lạc cũng dừng lại.
Gì cơ? Ở lại qua đêm với một người con trai? Hàn Tuyết Lạc. .
15 Ăn xong, Hàn Tuyết Lạc dọn phòng bếp rồi lên phòng thay đồ.
“Lạc Lạc, nghe nói cậu làm ở công ty Diệp Hoàn, cậu làm ở đấy ổn không? Mấy giờ thì đi làm?” An Hạo Nhiên đang ngồi chơi ở phòng khách, thấy Hàn Tuyết Lạc mặc đồ công sở đi xuống, hỏi.
16 “Ủa, chị dâu. . . ” Lãnh Tuấn Duật mới mở cửa liền thấy Hàn Tuyết Lạc, có chút ngạc nhiên rồi cũng lên tiếng chào.
Chẳng là ban nãy, anh nghe cậu chủ.
17 Trong Audi trắng.
“Hạo Nhiên, cậu giỏi lắm, cậu dám xuống xe. . . ” Hàn Tuyết Lạc đợi xe chạy xa công ty, mới quay sang trách An Hạo Nhiên.
Thật là.
18 Vừa gặp Tư Duệ xong, Hàn Tuyết Lạc về nhà liền nằm ườn ra ghế.
Chẳng là. . .
Tư Duệ lúc gọi thì thúc giục với năn nỉ cô. . .
Vì cùng là con gái.
19 “Cốc cốc”. Tiếng gõ cửa phòng thư kí tổng giám đốc vang lên. Tới lần thứ ba mới nghe được giọng của Hàn Tuyết Lạc: “Vào đi. ”
“Cạch”. Cánh cửa mở ra, Lãnh Tuấn Duật đi vào, chưa gì đã lên tiếng trách: “Chị dâu, chị làm gì mà tới lần thứ ba em gõ cửa mới cho vào vậy.
20 Quán ăn Smile.
Lãnh Tuấn Duật bước vào quán, bên cạnh là Diệp Ngạo Phong. Hai người cùng sải bước tới ghế đối diện Hàn Tuyết Lạc, ngồi xuống, cũng chẳng để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người trong quán.