1 “Tuyết rơi rồi” Không biết là ai lên tiếng. Không khí trong văn phòng nhất thời sôi nổi hẳn “Tuyết đầu mùa năm nay đến sớm thật, vận may sang năm của mình nhất định sẽ rất tốt” Dịch Quả cắn đầu bút bắt đầu ảo tưởng.
2 Khi cô tới địa điểm liên hoan, tất cả đã gần ăn xong, An Nhiên nói với mọi người mình không đói bụng, đoàn người liền trực tiếp đi “Ám Dạ”. ” Ám Dạ” là trung tâm giải trí lớn của thành phố W, bình thường sẽ không ghé, chẳng qua hôm nay là bữa liên hoan khó gặp dịp, mới có thể đến đây.
3 Đại sảnh khách sạn, quản lý các ngành đều đứng chờ ở cửa. An Nhiên cũng lẫn trong đám người, đương nhiên là cô thay thế Dịch Quả, khách hàng lần này vốn dĩ do Dịch Quả tiếp đón.
4 Dịch Quả nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đi vào văn phòng, đật mông lên bàn làm việc của An Nhiên, chu cái miệng. ”Nhiên, mình hối hận muốn chết, ruột gan sắp thối cả ra rồi.
5 Khi An Nhiên tới Quốc tế Kim Kiều, còn chưa 9 giờ, đã có nhân viên đến làm việc. Đứng trước tòa nhà ấy chục tầng, An Nhiên có phần bối rối. Bước vào đại sảnh, cô gái lễ tân trước quầy nói.
6 Xe chạy đến khuôn viên nghĩa trang Tây Sơn, An Nhiên khẽ thở dài” Đường tổng, tôi tới rồi, cảm ơn anh đã cho đi nhờ. ” nói xong liền chuẩn bị xuống xe.
7 Hàng năm Hoàng Đình đều tổ chực tiệc rượu cuối năm, năm nay cũng không ngoại lệ. Tiệc rượu cuối năm là bữa tiệc mời một số người quyền cao chức trọng trong thành phố W, những nhân vật xã hội nổi tiếng, những doanh nhân thành công.
8 Sau hôm đó, thỉnh thoảng năm người lại tụ họp một chỗ, cùng nhau ăn bữa cơm. Gần ngày đó, Nguyên Tịch thường sẽ đến tìm An Nhiên, cùng nhau đi dạo phố, đương nhiên nhiều nhất vẫn là hỏi thăm chuyện về Ân Hạo.
9 Ở phòng thay đồ, An Nhiên cảm thấy, mỗi ánh mắt đều như đang hướng về cô. Vừa mới tiến vào văn phòng, Dịch Quả đã chạy tới” Nhiên, phát triển tới bước nào rồi?”An Nhiên khó hiểu hỏi” Cái gì bước nào?”“Cậu còn giữ bí mật với chúng mình nữa, Nặc, đem chứng cớ ra đi, Nhiên bây giờ cậu thành người nổi tiếng rồi.
10 Còn chưa bước chân vào văn phòng, ở ngoài hành lang An Nhiên đã nghe thấy tiếng hét, tựa hồ như rất tức giận ”Các cô làm ăn kiểu gì vậy, chứng nhận đầu bếp là dùng tiền mua à? Tôi mặc kệ, các cô tự mình nói với lão Bảo đi, ngu muốn chết” nói xong dập điện thoại thật mạnh.
11 Qua vài ngày nữa là tới giao thừa, trời đã bắt đầu có tuyết rơi. Trong ấn tượng của An Nhiên, hàng năm đều như vậy. Đã hai năm cô không về dự lễ mừng năm mới, năm nay có lẽ nên trở về.
12 Trung tâm giải trí “Ám Dạ”, đến ngày cuối năm hết sức náo nhiệt, mọi người đều mặc sức điên cuồng, giống như muốn đem tất cả mệt mỏi, áp lực của một năm qua, toàn bộ đá văng hết.
13 Khung cảnh tao nhã, trang trí tinh tế, âm nhạc êm tai, món ăn ngon đẹp. Nhưng đối với An Nhiên, khi nhìn thấy gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, cô lộ ra vẻ mỉa mai.
14 Ánh đèn đường rực rỡ thắp sáng, An Nhiên kéo tay Mạc Ngôn rảo bước trên đường cái, có vài người đi đường tựa hồ nhận ra bọn họ, đều nhìn về phía cả hai.
15 Nghe An Nhiên kể, trong lòng Mạc Ngôn cực kỳ mâu thuẫn, anh đang ở vào tình huống nào đây? Nghe cô gái mình thích kể chuyện tình cũ với một người đàn ông khác.
16 Tuy rằng bầu trời đang có tuyết rơi, nhưng bên ngoài người ta vẫn có thể thấy được một cảnh tượng kì lạ, một cô gái mặc áo khoác mỏng màu trắng, hưng phấn chạy như điên trên đường.
17 An Nhiên đi một mình trên đường cái, không mục đích, trước mắt một mảnh mờ mịt. Trong đầu tất cả đều là hình ảnh kia, thật lâu không thể tiêu tan. Chính An Nhiên cũng không biết mình đã đi được bao lâu, đi như thế nào.
18 Thời khắc cô nhìn thấy Tiểu Mễ, là ở nhà xác bệnh viện Đình Thi. Khi An Nhiên nhận được điện thoại báo Tiểu Mễ bất ngờ gặp tai nạn xe cộ, cô không dám tin.
19 Nước mắt An Nhiên đã không thể kìm được nữa, Mạc Ngôn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô, ôm cô vào lòng. An Nhiên đã phải lấy rất nhiều dũng khí mới dám kể lại đoạn hồi ức này, cô muốn cho Mạc Ngôn biết, không phải cô không yêu anh, mà là không có tư cách.
20 Lễ tân gọi điện báo, đại sảnh có khách đang chờ An Nhiên. An Nhiên tới đại sảnh, sau khi nhìn thấy người kia, lập tức xoay người bỏ trốn. “Nhiên Nhiên” Ngô Á Phi giữ chặt tay An Nhiên.