61 Người đang nằm hôn mê trên giường đột nhiên bừng tỉnh: “Ân Hạo, Ân Hạo. ” An Nhiên mang điệu bộ của người vừa gặp ác mộng. “An Nhiên” Tuyên Nguyên giữ lấy bả vai cô, cố an ủi cô.
62 Bảy năm sau. Cậu bé lắc lắc cánh tay người phụ nữ: “Nhiên Nhiên, mẹ có chắc con là do mẹ sinh ra không?”Người phụ nữ hơi nhíu mày, nhìn cậu bé: “Dư Ân Hữu, con muốn nói gì?”“Trông mẹ ngơ ngác như vậy, lại gầy yếu như vậy, làm sao sinh ra con thế này được.
63 An Nhiên thuê một gian nhà trọ, tuy rằng nhỏ nhưng rất ấm áp. Mới sáng sớm Ân Hữu đã làm mặt nhăn nhó, là bởi cậu nhóc không vui khi An Nhiên chuẩn bị đưa cậu đi nhà trẻ.
64 “Nhiên Nhiên, cô này là ai vậy?” Ân Hữu chỉ tay vào ảnh của Tiểu Mễ trên bia mộ hỏi. “Cô ấy là người rất tốt với mẹ, con phải gọi là dì. ” An Nhiên buông bó hoa, vươn tay vuốt nhẹ lên tấm hình.
65 Trong phòng tổng tài tại cao ốc Kim kiều, vẻ mặt Mạc Ngôn vui đùa nhìn Ân Hạo: “Hôm nay như thế nào lại có nhã hứng đến thăm tôi vậy?”Ân Hạo cũng là hạ quyết tâm rất lớn mới dám đến, tuy rằng An Nhiên bắt anh không được cho Mạc Ngôn biết sự trở về của cô, nhưng anh không giữ được, anh không muốn cô sau này ân hận, huống hồ cô đã có con với Mạc Ngôn.
66 Mạc Ngôn nắm bàn tay nhỏ bé trong tay, có phần run rẩy. Chuyện này nhanh quá, đột nhiên anh trở thành ba. Ân Hữu bỗng nhiên dừng bước, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Mạc Ngôn.
67 Lâm bá thấy xe của Mạc Ngôn từ xa liền chạy ra mở cửa. “Thiếu gia, đã về rồi!” Vừa nhìn thấy Mạc Ngôn từ trong xe bước ra bế theo một đứa bé, ông ngây ngẩn cả người.
68 Mạc Ngôn chưa lái xe đến nhà trẻ, đã nghe thấy tiếng khóc của An Nhiên từ xa. Tiếng khóc tuyệt vọng khiến người ta đau lòng. Thực ra trên đường đi, anh đã nghĩ rất nhiều đến lúc hai người gặp nhau.
69 Đêm nay là đêm duy nhất trong suốt 7 năm qua Mạc Ngôn có thể ngủ trọn giấc. Lúc duỗi tay thấy bên cạnh trống trơn, anh lập tức tỉnh dậy. Người đàn bà chết tiệt này, lại tiếp tục bỏ anh mà đi sao.
70 Rốt cuộc là vì sao, vì sao từng đau khổ gần nhau, rồi sau cứ tưởng đã lãng quên. Rốt cuộc là ai không chịu quên, có lẽ con người ta vốn không dễ quên như vậy.
71 Nữ nhân xinh đẹp hai tay như rắn quấn lấy cổ Mạc Ngôn: “Ngôn à, cô ta là ai?” Ánh mắt hết sức khinh thường. Mạc Ngôn âu yếm hôn lên bàn tay nữ nhân: “Cô ta là ai không quan trọng, em chẳng cần phải để ý.
72 Đến giờ tan tầm, An Nhiên vội vàng đến nhà trẻ đón con, vừa đến nơi đã thấy ba mẹ Mạc Ngôn đón Ân Hữu. Cô hoảng quá không biết làm thế nào, đành trốn sang một phía nhìn trộm con.
73 Mạc Ngôn đến nơi Tina chỉ, liền nhìn thấy An Nhiên bất tỉnh vì say, đang ngã trong lòng Tina. Tina nhìn Mạc Ngôn lao xe thẳng đến chỗ các cô, anh chỉ phanh xe lại cách chỗ cô ngồi có 2 mét thôi.
74 An Nhiên cảm thấy đau đầu khủng khiếp, cứ như thể đầu cô sắp nổ tung. Cô hừ nhẹ một tiếng, rồi mơ hồ cảm thấy hình như có ai đó đang day day thái dương cho cô, động tác rất nhẹ nhàng, ôn nhu.
75 Phỉ Nhi bị Mạc Ngôn lơ suốt mấy ngày, cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng lại không dám tìm tới cửa gây sự. Hơn ai hết cô hiểu Mạc Ngôn là người có tính cách hơn người, anh tìm tới người ta, chứ người khác đừng mong cầu anh.
76 Mấy ngày nay tâm trạng Mạc Ngôn rất tốt, dĩ vãng trước kia hình như đã sớm theo gió tan biến. Bây giờ anh chỉ cần An Nhiên ở bên cạnh mình, chỉ cần có thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô, anh đã cảm thấy thực hạnh phúc, thực bình an.
77 “Ở đây” Tuyên Nguyên hướng An Nhiên vẫy vẫy tay. “Chờ lâu chưa vậy?”Tuyên Nguyên tỉ mỉ đánh giá cô, sau đó đưa tay nhẹ vuốt lên mái tóc đã bắt đầu dài của cô: “Em như thế nào bỏ về đây, không buồn báo với tôi một tiếng vậy?”An Nhiên nghịch ngợm thè lưỡi với hắn: “Thực xin lỗi nha, khiến anh lo lắng.
78 Trong phòng tối đen, An Nhiên hơi thất vọng, Mạc Ngôn còn chưa về nhà. Đến lúc bật đèn lên cô mới thấy anh đã ngồi trên sô pha từ lúc nào mà không hề lên tiếng.
79 Đã một tuần trôi qua, suốt một tuần, Mạc Ngôn không hề xuất hiện, không đến công ty lại càng không về nhà. “An Nhiên, tan tầm rồi còn chưa về à?” Thư ký của Mạc Ngôn tốt bụng nhắc.
80 Người đàn ông cứu An Nhiên tên là Tô Nghệ, một người khá tốt bụng. Tina tiễn Tô Nghệ ra cửa: “Cảm ơn anh đã đưa An Nhiên đến bệnh viện. ”Tô Nghệ mỉm cười: “Đừng khách sáo, người khác ở vào hoàn cảnh đó cũng sẽ làm vậy thôi.