41 Hiểu Lộ bị đám đàn ông kéo ra một góc giở trò hèn hạ. Trên mặt cô lúc này đầy nước mắt, ánh mắt vô cùng hoảng sợ, cô liều mạng giãy giụa, cố gắng phản kháng.
42 Ngô Á Phi nhìn sang phía Tả Lan: “Chúng ta đi. ”“Đi liền sao! Còn cô ấy? ” Tả Lan chỉ vào Hiểu Lộ đang ngã ở giữa sân. “Yên tâm, người cứu cô ta đến rồi.
43 Chuyện xảy ra với Hiểu Lộ đã qua được một thời gian. Nhưng sự việc đó khiến Trì Phong muốn hết sức bảo vệ cô, nên đem cô đến ở ngay nhà mình. Mỗi lần nhớ đến hôm đó anh lại thấy sợ, thiếu chút nữa anh đã mất cô.
44 Lúc tiễn mọi người ra về, Đường mẫu lại thần thần bí bí kéo An Nhiên ra một góc: “An Nhiên, mẹ có cái này cho con. ” Nói xong liền lấy ra một tấm ngọc tuyệt đẹp đặt vào tay An Nhiên.
45 Trên đường theo cha trở lại thành phố W, An Nhiên trầm mặc không nói gì. Cô đã nói cho cha biết việc mình đính hôn với Mạc Ngôn, nhưng không thấy biểu hiện thay đổi gì trên gương mặt cha mình.
46 “Cộp” một tiếng, di động rơi xuống đất. “Sao vậy, An Nhiên?” Tina lắc lắc cánh tay cô, nhỏ giọng hỏi. “Không, không có gì, tôi phải đi trước đây. ” Nói xong, cô vội vàng nhặt điện thoại lên lập tức bước đi.
47 Sắc trời dần tối, đường phố nhuộm ánh hoàng hôn đỏ thẫm. An Nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, nhớ lại chuyện đã xảy ra, ngay khi Tina rời đi cô liền thấy trước mắt tối sầm, rồi mê man bất tỉnh.
48 Mạc Ngôn gần như phát điên, cả ngày đi tìm kiếm An Nhiên, cô rốt cuộc đi đâu chứ? Di động thì tắt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. “Anh rể, anh đừng gấp, nói không chừng chị có việc gấp phải giải quyết, sẽ mau trở lại thôi.
49 Bọn họ đi rồi, Mạc Ngôn ngồi lặng trên ghế sô pha giữa phòng, trong tay là tờ giấy bị nắm chặt đến gần ướt. Giờ phút này trong đầu anh thầm tính tóan, trong thành phố có tất cả mấy trăm vạn hộ dân, An Nhiên bị bắt đến một nơi anh không hề hay biết, bọn chúng muốn làm hại cô ấy sao? Cô đang sợ hãi sao?Lần đầu tiên trong đời Mạc Ngôn thấy mình thật vô dụng, ngay cả người con gái yêu thương nhất cũng không bảo vệ được.
50 “Vẫn không tìm được sao?” Ngô Á Phi lạnh như băng hỏi. Tả Lan có thể cảm giác được sát khí từ hắn tỏa ra, khiến người ta hỏang sợ: “Chỗ lần trước không có, hình như đã thay đổi địa điểm rồi.
51 An Nhiên trơ mắt nhìn Tuyên Nguyên đem kim châm cắm vào cánh tay mình, cô cố phản kháng nhưng toàn thân không có khí lực: “Anh lại làm gì tôi?”Tuyên Nguyên rút kim châm ra: “Đây là châm thứ ba, yên tâm đi, loại thuốc tẩm trong này không ảnh hưởng đến sự sống của cô.
52 Đứng trước cửa sổ đối diện với tòa cao ốc, Ngô Á Phi nhìn chăm chú, trên tầng thượng An Nhiên bị Tuyên Nguyên trói chặt, tay hắn co thành nắm đấm, các đốt ngón tay giần giật.
53 An Nhiên chậm rãi mở mắt, nhìn người đàn ông đang ghé ngủ bên mép giường. Anh ấy đã rất mệt mỏi rồi. Cô khẽ vươn tay vuốt lên khuôn mặt tiều tụy của người ấy.
54 Hôm nay đến tham dự buổi lễ đính hôn long trọng sắp cử hành, trong lòng mỗi người đều có tâm sự riêng. Phía đằng xa là con tàu biển hoa lệ, khắp nơi được trang hòang bằng những đóa hồng, phía trên cao là màn hình cực lớn chiếu ảnh Mạc Ngôn cùng An Nhiên gắn bó mỉm cười.
55 Cả đoạn đường dẫn đến chỗ làm lễ được kết hoa thật đẹp, nhưng trong mỗi bước đi của mình, lòng An Nhiên càng thêm đau. Cô nhìn đến chỗ Mạc Ngôn đứng ở đầu thuyền, đang nhìn về phía cô tươi cười.
56 An Nhiên nhìn sang chỗ Tina, tựa hồ muốn nhắn gửi điều gì đó. Sau đó trên mặt biểu lộ vẻ khinh thường, cầm lấy chiếc nhẫn: “Tôi thực ra chỉ muốn đùa chơi với anh, không ngờ anh lại thật lòng.
57 Từ một buổi lễ được tất cả hết sức mong đợi, có ai ngờ nó lại biến thành trò cười. An Nhiên trở thành kẻ đắc tội với tất cả, là kẻ phá hoại mọi thứ. Cố nén nước mắt, An Nhiên bỏ lại tiếng mắng chửi sau lưng, bước ảm đạm ra hướng cửa.
58 An Nhiên về tới nhà, TV khắp nơi đưa tin, tất cả đều cùng một nội dung. Cha cô vì thế nên cũng biết chuyện, chịu không nổi đả kích này, bị xuất huyết não đã ra đi.
59 Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ khác nhau. Không biết qua bao lâu, khóc đã mệt, nước mắt cũng cạn khô, An Nhiên trở lại sự im lặng, lặng lẽ thu thập đồ đạc như một cái máy.
60 Tuyên Nguyên nhìn gã cột tóc đuôi ngựa nói: “Ta đã nói ngươi đừng làm phiền cô ấy. ”Gã kia nở nụ cuời khinh miệt: “Ta đâu có làm phiền cô ta, là cô ta tự tìm tới.