1 Mai Tử cảm thấy nàng thật sự không còn mặt mũi nào để tiếp tục sống nữa rồi. Đã hẹn ước với Phúc ca cùng nhau bỏ trốn, nhưng cuối cùng, Phúc ca lại thất hứa để lại nàng một mình một người đứng đợi ở vách núi Tử Thượng đến nửa đêm, những lời đồn ác ý cứ như thế mà xuất hiện.
2 Đối với Mai Tử mà nói, lập gia đình là một chuyện rất xa xôi. Phụ thân mất sớm, muội muội Chu Đào năm nay mới mười lăm tuổi còn đệ đệ A Thu thì mười tuổi, hai người còn nhỏ chưa giúp được việc gì.
3 Bình thường Mai Tử không phải là sâu lười thích ngủ nướng, đừng nói đến nơi thôn xanh nước biếc này, tờ mờ sáng gà đã thi nhau gáy âm vang, đánh thức mọi người dậy dọn dẹp phòng chuẩn bị cơm sáng.
4 Gả đến đây đã là ngày thứ 2, Mai Tử cũng dần dần quen thuộc cuộc sống của Tiêu Kinh Sơn. Cuộc sống của Tiêu Kinh Sơn chỉ trông vào việc săn bắn mà duy trì, có cơm ăn hay không đều phải dựa vào ý trời.
5 Trời tối dần, nồi bắt đầu phát ra tiếng ùng ục, mùi thơm đặc trưng của món ăn thôn quê tràn ngập căn bếp nhỏ, Mai Tử biết cơm nấu đã xong. Nàng quay đầu nhìn, thấy Tiêu Kinh Sơn đang ngồi bên cái bàn đá trong sân, dùng miếng vải cũ cẩn thận chà lau cung tên.
6 Mai Tử đi vào phòng, trơ mắt nhìn Tiêu Kinh Sơn cởi áo treo lên đầu giường. Trong phòng không đốt đèn nên nàng thấy không rõ lắm, chỉ có thể dựa theo ánh trăng bên ngoài nhìn vết sẹo dữ tợn kia.
7 Buổi trưa qua đi, Mai Tử ngồi trong sân một mình suy nghĩ. Tuy nàng lập gia đình nhưng vẫn ở trong thôn, nhà mẹ nàng cũng cách đây không xa, chỉ đi một chút là tới.
8 Hôm nay là ngày lại mặt, Mai Tử thức dậy chuẩn bị từ sớm. Cuối cùng nàng cũng sơ được một búi tóc ra dáng, mở ngăn tủ lấy ra bộ váy mới, chuẩn bị ăn cơm xong sẽ mặc vào.
9 Chu Đào chạy đến nhà thím Hình mượn gáo nước cùng đòn gánh quay lại rất nhanh, vì thế mẹ ở suối múc nước, Chu Đào Mai Tử còn có Tiêu Kinh Sơn cùng nhanh gánh nước.
10 Đến giữa trưa, Mai Tử nương đã làm xong đồ ăn, dọn lên đầy bàn nhỏ, trong nhà thiếu chén bát, đành phải qua nhà hàng xóm mượn vài cái. Nhà Mai Tử hẳn là đã lâu chưa từng có bữa ăn đầy đủ cơm canh như vậy.
11 Cả ngày, Mai Tử không dám nhìn Tiêu Kinh Sơn, trừ lúc ăn cơm không thể không gặp, còn lại lúc nào tránh được nàng liền tránh. Trái lại, Tiêu Kinh Sơn lại xem như không có việc gì xảy ra, vẫn như cũ việc gì cần làm cứ làm, thần thái bình thản tự nhiên.
12 Tiếng thét chói tai của Mai Tử vang lên đột ngột trong đêm. Sau khi kêu lên, Mai Tử liền sửng sốt, Tiêu Kinh Sơn cũng sửng sốt. Mai Tử vội vàng lắc đầu, lắp bắp thở phì phò giải thích: “Hiện tại…hiện tại khoan đã, không có….
13 Ban đêm, Mai Tử tự chạy ra suối lấy nước tắm rửa, nàng cùng Tiêu Kinh Sơn hiện tại đều trong trạng thái khó xử, không muốn nhờ hắn lấy nước cho nàng. Tiêu Kinh Sơn bất đắc dĩ, chờ nàng tắm rửa xong mới vào nhà lấy quần áo của mình đi tắm.
14 Tiêu Kinh Sơn hiểu ra tác dụng của khăn trắng, rất nhanh liền hiểu được chuyện ngày ấy, nhìn thân hình tiểu nương tử của mình bị chăn bao kín ngồi trên giường hỏi: “Ngày đó nàng không phải sợ hãi, mà là muốn khăn, đúng không?”Mai Tử xoay mặt vào trong, con ngươi vừa thẹn vừa ngượng, cắn môi không nói câu nào.
15 Sáng ngày hôm sau lúc Mai Tử tỉnh lại, chỉ thấy ngoài trời âm u, không biết bây giờ là lúc nào rồi. Mai Tử cử động người muốn ngồi dậy, nhưng mà cả người chua xót đau đớn lợi hại, đặc biệt phía dưới, chỗ đó đau nhức giống như lúc chạy mấy chục cây đường núi.
16 Mai Tử vốn tò mò vết sẹo này rốt cuộc kéo dài đến đâu, bây giờ bị Tiêu Kinh Sơn cứng rắn bắt lấy bàn tay nhỏ bé mò xuống dưới, vừa sờ tới thắt lưng, hắn còn muốn kéo xuống nữa.
17 Rốt cuộc tiểu vợ chồng triền miên quá mức, trước lúc đi Tiêu Kinh Sơn dày vò Mai Tử vài lần rồi mới chuẩn bị đồ đạt tiến vào trong núi săn bắn. Tiêu Kinh Sơn chuẩn bị tốt, đầy đủ mũi tên, lại mang theo dao ngắn phòng thân, cái xẻng, cây đánh lửa những vật quan trọng khác.
18 Qua hôm sau Tiêu Kinh Sơn vẫn chưa trở về, Mai Tử nhìn ánh mặt trời dần khuất sau ngọn núi đằng xa kia, trong lòng lo lắng, ở trong rừng không biết có xảy ra chuyện gì không?Buổi tối nàng nằm một mình trên giường trở qua trở lại ngủ không được, luôn lo lắng Tiêu Kinh Sơn xảy ra chuyện, cứ miên man suy nghĩ, lại sợ đồ ăn hắn mang theo không đủ dùng, đói khát ở trong rừng.
19 Tiêu Kinh Sơn bịt kín lọ đựng tay gấu,đem lông chồn đặt vào trong giỏ trúc, chuẩn bị ngày hôm sau mang ra chợ ở trấn trên bán. Bắt đầu chọn thịt heo rừng, những thứ nào cảm thấy bán được giá thì bỏ vào giỏ, còn lại để ở nhà ăn dần.
20 Trên đường trở về vẫn phải trèo qua mấy ngọn núi, trời dần dần tối, Mai Tử theo sau Tiêu Kinh Sơn cẩn thận đi về phía trước. Hai người thỉnh thoảng tán gẫu, chính là bàn bạc một chút chuyện sau này.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 95
Thể loại: Nữ Phụ, Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 17