61 Chờ lúc Mai Tử mở hé mắt ra thì trước mắt vẫn là màn đêm, lờ mờ có thể thấy được đỉnh doanh trướng phía trên. Mai Tử cảm thấy dị dạng bên cạnh, vươn tay ra thì phát hiện Tiêu Kinh Sơn đã tỉnh dậy rồi.
62 Tiêu Kinh Sơn nghe vậy lại sửng sốt, ở trong bóng tối nâng cằm nàng lên, cau mày nhìn chằm chằm vẻ mặt Mai Tử nói: "Ai nói với nàng cái gì sao?"Mai Tử nghe lời này, trong lòng biết hắn tất nhiên có gì đó giấu nàng, lập tức càng thêm không vui, chỉ truy vấn nói: "Chàng không muốn trả lời như vậy…vậy chính là có rồi.
63 Ngày sống ở đây rất bình thản, Mai Tử được Hồ đại phu điều dưỡng từ từ khỏe trở lại, bây giờ đã có thể xuống giường, được tiểu nha hoàn Bình Nhi nâng đỡ đi lại chuyển động.
64 Nàng chợt nhớ tới một chuyện, cười nhìn Thôi phó tướng nói: "Làm sao ngươi biết A Mang thế tử đã nói với ta cái gì?"Thôi phó tướng nghe nói vậy nghẹn lời, nhưng xem ra người này rất là trung thực, khó hiểu đáp: "Chẳng lẽ không phải vì vị A Mang thế tử này nói sao? Bây giờ cơ hồ tất cả tướng quân cùng mọi người trong nội bộ đều biết A Mang thế tử nói huyên thuyên bậy bạ làm hại tướng quân cùng phu nhân bất hoà.
65 Thì ra hôm nay Bành vương gia đã đầu hàng, một đội quân đi trước áp giải Bành vương gia lên kinh lĩnh tội còn bây giờ Tiêu Kinh Sơn cố ý lại đây để mang Mai Tử đi cùng.
66 Tiêu Kinh Sơn một đường đi xuống, cuối cùng tìm được chỗ cỏ non tươi tốt, tách cỏ thơm đã sớm bị dính ướt mê người ra một bên, nhanh chóng tìm đến nguồn suối không ngừng tràn ra giọt sương trong suốt.
67 Ngày hôm sau mọi người bắt đầu chuẩn bị lên kinh. Tiêu Kinh Sơn cưỡi ngựa, Mai Tử ngồi xe. Minh Châu công chúa bình thường thì sẽ cưỡi ngựa nhưng bây giờ nàng thấy Mai Tử ngồi xe nên chần chừ nửa ngày cuối cùng quyết định bỏ sở thích cưỡi ngựa qua một bên theo Mai Tử lên xe ngồi.
68 Có lẽ là do sợ hãi nên rõ ràng trong mắt Tiêu Kinh Sơn mang theo ý cười nhìn mình, nhưng nàng vẫn cảm thấy nụ cười này mang theo ý thử quan sát. Trong lòng nàng hoảng hốt, bưng trà đến bên môi uống.
69 Ngày hôm nay Mai Tử dậy từ sớm. Đêm qua nàng nghe mấy nha hoàn nói tiến cung phải chuẩn bị nhiều thứ. Tuy Tiêu Kinh Sơn lại nói không cần quá mức để ý, tùy tiện một chút là được, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút thấp thỏm.
70 Hoàng hậu liếc nhìn Mai Tử, thấy nàng chỉ cúi đầu thở nhẹ ngồi ở đó liền cười hỏi: "Thường ngày ngươi ở nhà hay làm gì vậy?"Mai Tử vội vàng thu hồi suy tư tán loạn trong lòng rồi cười trung thực trả lời: "Bình thường ta không có chuyện gì thì ở sân sau làm vườn, nuôi vài con gà.
71 Tiêu Kinh Sơn rõ ràng là tự trách, lại có ý bảo hộ Mai Tử làm lòng nàng càng thêm vững vàng, sau đó cúi đầu xuống không nói gì nữa. Lúc này Lỗ Cảnh An chợt "Ha ha" cười to, vừa cười vừa nói: "Mới nãy hoàng thượng đã nói hôm nay chỉ luận tình huynh đệ, không đàm lễ quân thần, đã vậy, hoàng hậu ở trước mặt chúng ta không còn là vị mẫu nghi thiên hạ nữa, mà là Yên nhi cô nương thông minh cơ mẫn của chúng ta ngày xưa.
72 Hai người ngồi xe ngựa xuất cung trở về, ai dè mới đi tới một con phố được xem là náo nhiệt trong kinh thành thì nghe thấy âm thanh nhốn nha nhốn nháo phía trước.
73 Nói ra lời này, Lỗ Cảnh An nhìn xung quanh một chút, thấy trừ hắn ra cùng hai huynh đệ trong đại sảnh ra thì không còn người khác, không nhịn được bất mãn nhìn Tiêu Kinh Sơn: "Nếu ngày đó huynh nghe theo lời khuyên bảo của chúng ta lên làm đế thì huynh đệ bọn ta đâu có phiền não vì cục diện hôm nay như vậy!"Tiêu Kinh Sơn nhìn dáng vẻ tràn đầy oán trách của hắn mà nhướng mày cười nói: "Ngươi cùng nàng không mưu mà hợp.
74 Buổi tối hôm đó tâm tình Mai Tử rất tốt, Tiêu Kinh Sơn thích thú bừng bừng, không tránh được hai người lại một phen ân ái. Đợi đến đi qua núi chảy mồ hôi, Mai Tử như cũ nằm trên ngực phập phồng của Tiêu Kinh Sơn nghe tiếng tim đập của hắn thì chợt nghe bên ngoài có Thôi phó tướng bẩm báo, nói là có khách đêm khuya đến thăm.
75 Mai Tử như cũ không có phản ứng gì, ngơ ngác nhìn hai người. Nàng chỉ cảm thấy trong đầu có một trận hoa mắt, nàng không hiểu vì sao hoàng hậu lại xuất hiện ở đây lúc này? Vì sao bọn họ lại nói những lời làm nàng chấn kinh không hiểu như thế?Nàng chỉ là một cô nương trong núi mà thôi, đời nàng vốn không nên có cái gì hoàng thượng hoàng hậu, nhưng bây giờ nàng chẳng những tiến vào hoàng cung gặp hoàng thượng hoàng hậu, mà nam nhân của nàng còn cùng hoàng hậu từng có dính dáng.
76 Mai Tử vỗ về bụng mình một lúc sau, chỗ đó rất yên tĩnh, không có bất kỳ dấu hiệu nào, cứ thế nàng cũng không biết thì ra bụng mình đã có một cái gì đó.
77 Đường về nhà rất dài, Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử đi rất lâu. Một là vì vết thương trên tay Tiêu Kinh Sơn chưa được chữa trị, Mai Tử không đành lòng để hắn quá mức mệt mỏi, hai là vì Tiêu Kinh Sơn sợ một đường xóc nảy làm Mai Tử mệt mỏi, đối với thân thể của nàng là không tốt.
78 Con ngựa kia một đường theo bọn họ trở về, ngay từ lúc lên đường nó đã được Tiêu Kinh Sơn dạy bảo phải ngoan ngoãn rồi. Bây giờ con ngựa bình sinh lần đầu tiên được leo núi, mặc dù có chút hưng phấn nhưng lại rất nghe lời, Tiêu Kinh Sơn kêu nó dừng nó cũng không dám đi.
79 Ta biết rõ là ta yêu nàng, thanh âm trầm thấp của hắn vẫn một mực vang vọng bên tai nàng, cứ thế lúc được nâng lên ngựa nàng vẫn như cũ bị vây trong u mê.
80 Buổi tối Mai Tử cùng Mai Tử nương ngủ cùng nhau, mẹ con hai người nằm trong chăn nói rất lâu, đều là Mai Tử nương nói chuyện trong nhà, hỏi chuyện Mai Tử đi ra ngoài.