1 Hôn nhân là một canh bạc,Mà nhiều người vô tình bị cuốn vào. Tôi đối diện với hôn nhân của mình,Phát hiện rằng, hóa ra nó chẳng là gì cả. Năm mười tám tuổi, Tần Niệm rời xa tôi, tôi cảm thấy tình yêu chẳng là gì, cố mãi cũng chỉ có vậy.
2 Những tưởng tình yêu ngày xưa đã phôi pha,Những tưởng mình đã quên lãng,Những tưởng sẽ chẳng còn gặp lại anh,Vậy mà trong một khoảnh khắc ngước nhìn lên,Lại thấy dấu vết của anh để lại.
3 Im lặng không có nghĩa là đầu hàng,Cố chấp cùng tình yêu đối kháng. Giống như đóa hoa trong bụi gai nở rộ. Lệ càng rơi càng ngóng đợi. Thật ra, tôi không biết Tần Niệm về thành phố S từ lúc nào, vì sao trở về và làm thế nào lại trở thành giáo viên thỉnh giảng của chúng tôi.
4 Bạn đã từng thầm yêu trộm nhớ một ai đó?Đã từng vì một người mà nuôi tóc dài?Nếu có, bạn sẽ biết rằng tình yêu là nỗi đắng cay không thể nào quên. Sau khi tôi và Tô Na Na bị “trục xuất” ra khỏi hội trường, Tô Na Na kéo tôi đến quán Tư Gia Lệ để làm tóc.
5 Có lẽ ngay từ đầu đã mạnh dạn bước đến,Chỉ có tinh thần chán nản. Anh và em giống như đôi chim nhạn sợ hãi,Gặp gỡ trong màn đêm âm u,Mình em cô độc,Muốn được sinh tồn trong thế giới của anh.
6 Đứng ở nơi đây, không thể cất bước,Đôi chân mệt mỏi, lưu luyến quãng đường đã qua. Muốn hét lên mà không thể mở miệng,Chỉ biết ngây dại đứng ở nơi này,Chờ đợi anh đến giải thoát.
7 Có một kiểu quan hệ,Gọi là có duyên mà không phận. Dù cho tình cảm có sâu sắc thế nào,Nhưng xin lỗi, kiếp này em không thể đến với anh!Xe buýt rất đông, tôi ngồi ở hàng ghế sau cùng.
8 Tưởng rằng sẽ qua đi, sẽ nhạt nhòa trong ký ức. Cuối cùng vẫn chờ đợi nơi chốn cũ. Đối diện với quá khứ,Em phải làm thế nào để mỉm cười và bước qua?Nỗi đau sâu đến thế, hãy để em nhẹ nhàng quên đi.
9 Khi nào anh muốn kết hôn chớp nhoáng,Thì trước tiên, xin hãy giúp em tìm một người đàn ông tốt. Đừng hạnh phúc một mình rồi lãng quên em,Không cần biết phải chăng chân trời chia hai ngả,Nhưng trái tim em luôn cần có người bầu bạn.
10 Em chỉ có thể vờ như không nhìn thấy,Khi anh ôm ai đó bên đường. Chỉ vì em không muốn làm phiền,Chỉ vì sợ anh sẽ không giải thích được,Chỉ vì trong mắt anh lúc này,Cô ấy còn quan trọng hơn em.
11 Cái gì phải đến sẽ đến,Chỉ có hạt mưa làm bạn với nỗi đau,Cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ không như thế,Cứ vòng vo mãi, cuối cùng vẫn vẽ lên đường viền của vận mệnh.
12 Tình yêu đang đơm hoa,Chỉ có mình anh là không biết. Cho tình yêu vào bình lọc nước,Để từng giọt lệ biến thành hạt mưa,Để đau khổ chảy vào dòng sông hạnh phúc.
13 Chúng ta giống như hai nửa hình tròn. Anh đi vòng qua bên trái em,Rồi lại đi vòng qua bên phải,Là đã đi đủ một hình tròn,Nhưng cũng không thể nối liền với em.
14 Ở một nơi nào đó của con tim,Luôn có một vết thương,Hằn sâu và lạnh lẽo,Ai cũng có một nỗi đau như thế,Muốn giấu nó đi nhưng lại không thể giấu kín. Sau khi đại thần ra đi, kem cạo râu, sữa tắm, gạt tàn, cốc nước, đôi dép lê và những cuốn Tạp chí Kinh tế của anh vẫn được đặt ở vị trí cũ, dường như anh chỉ đi công tác ở một nơi nào đó hoặc vừa chạy xuống lầu mua bao thuốc nhưng anh sẽ mãi mãi không quay trở lại.
15 meo” rồi cào móng vuốt vào người tôi. Tôi nhìn vào cánh tay rớm máu mà khóc không ra nước mắt. Nếu không phải vì Mục Thần Chi đã nuôi nó mười năm và cưng chiều nó hơn bảo bối thì tôi sớm đã kẹp đuôi nó vào cửa sổ mà hong ra ngoài nắng làm món thịt mèo khô dự trữ rồi.
16 Những lý tưởng của vĩ nhân đã sớm quên từ lâu,Những mục đích của đời người cũng từ bỏ,Yêu cuộc sống tự do từ khi con nhỏ,Đôi khi lên sân khấu nhận thưởng, bỗng khóc lóc xấu xí hơn heo,Đôi khi cất tiếng ca, nở nụ cười còn đẹp hơn muôn hoa đua nở.
17 Em nhìn thấy hai con nhím cô đơn,Lảo đảo dìu nhau bước đi trên con đường cao tốc dưới bầu trời đầy tuyết. Những chiếc xe qua lại có thể đâm chúng bất cứ lúc nào.
18 Yêu anh là một sai lầm,Em không sợ đau khổ, tự nguyện dấn thân vào con đường lạc lốiAnh đi đường anh, em vờ như không biết,Em biết anh có những nỗi lòng không thể nói ra,Lẽ nào anh thật sự không bận tâm?Chiếc giường vừa nhỏ vừa lạnh, tôi cảm giác như mình sắp bị đông cứng, chẳng khác nào một tảng đá cứ chìm dần xuống vực thẳm của bóng đêm, rồi lơ lửng trong không trung, không thể rơi hẳn xuống.
19 Có người hỏi em, anh có điểm gì tốt đẹp,Mà bao nhiêu năm nay em vẫn không thể quên?Gió xuân có đẹp như thế nào cũng không bằng nụ cười của anh, Những ai chưa từng gặp anh thì sẽ không biết được.
20 Tình yêu chỉ là rất nhiều khoảnh khắc,Ghép lại thành một gương mặt đẹp đẽ. Chúng ta đã đi qua ngày hôm qua,Nhưng không bao giờ đến được ngày hôm nay. Em vẫn đứng ở nơi ấy nhưng anh không xuất hiện,Sắp phải nói lời tạm biệt!Năm chúng tôi ra trường, tôi không được mời đến dự lễ tốt nghiệp.