1 Căn phòng đóng chặt cửa,chiếc đèn chùm màu vàng thắp lên tà mị huyền ảo. Ánh mắt cô sợ hãi nhìn tên đàn ông trước mặt,tay tóm chặt tấm mền che cơ thể đang run lên bần bật.
2 Ai kia? Không phải là tên cô gặp đêm hôm qua sao? Nhìn hắn kìa, thật toả sáng tựa như ánh dương ban mai,dịu dàng mà khiến người khác chói mắt.
3 Kim đồng điểm 19 giờ, cả thành phố chìm trong màn đêm hư ảo,đèn đường bắt đầu được thắp, dòng người đi lại tấp nập ồn ào. Phía trên cao trăng tỏ mờ ẩn hiện sau những đám mây đen đang bao phủ cả một khoảng trời.
4 Dãy số điện thoại quen thuộc hiển thị trên màn hình di động,cô lười nhác với tay bắt máy,đầu dây bên kia truyền đến giọng nói thanh thoát của một người phụ nữ:
-Bối Bối à con.
5 Cô và hắn im lặng đứng nhìn con số hiển thị trên thang máy, không gian tĩnh lặng đến gượng gạo. Hiểu Bối bỗng cảm thấy chân mình có chất dịch lỏng đang chảy, rồi cảm giác ngày một rõ rệt, mặt cô bỗng chốc tái mét, vội vàng đưa tay tính toán gì đó.
6 Hiểu Bối rón rén bước ra ngoài, ngước khuân mặt khổ sở nhìn Mạc Tử Phong. Miệng mấp máy gì đó nhưng hắn không nghe được,phải mất một lúc sau Hiểu Bối mới can đảm tiến gần,mặt nghiêm nghị khiến hắn cứ xoay vòng vòng theo cảm xúc của cô.
7 -Hả?
Cô trợn mắt nhìn Mạc Tử Phong,người như bị luồng điện mạnh chạy qua vội vàng đứng dậy thoát khỏi lòng hắn. Cái gì đang xảy ra với cô vậy? Từ bao giờ tim cô lại hay bị hắn làm cho đập loạn nhịp còn hay lên cơn đau dữ dội.
8 Mễ Hiểu Bối đang tung tăng đi trên phố thì từ đằng sau có tiếng còi inh ỏi thu hút sự chú ý của cô.
-Aaaaa. . . . . . . .
Cô hét lớn trói tai, hai mắt mở to hết cỡ nhìn chiếc xe phía sau và cả người đang ngồi trong đấy.
9 -Vũ Vũ ơi,tôi mỏi lưng
-Vũ Vũ ơi, bụng tôi lại đau rồi
-Vũ Vũ ơi, pha trà gừng
__________________
- Tiểu Bối bà thật biết cách ngược đãi người khác
Giang Vũ thở dài trân trối nhìn Hiểu Bối.
10 Dựa vào lòng hắn, mi mắt đương cụp xuống thì bất chợt dừng lại nơi tủ gỗ chứa rất nhiều bộ ngôn tình, có cả những bộ đã ra rất lâu rồi.
11 Tối,sương giăng mắc mờ ảo bao phủ màn đêm,hơi sương lành lạnh len lỏi trong không gian hư hư thực thực.
Mặc Tử Phong nhìn người con gái bên cạnh,trong lòng bình yên lạ lùng,khóe môi cong lên tạo một đường tuyệt đẹp.
12 Hiểu Bối cố gắng phản kháng,cô lên đùi đánh mạnh vào bụng hắn nhưng vô ích. Hắn càng tức giận túm tóc cô,bàn tay to lớn tát thẳng vào khuân mặt thanh tú in hằn năm đầu ngón tay đỏ ửng.
13 Mọi thứ sẽ ổn đúng không anh? Em sẽ không sao phải không? Anh à mau đến cứu em. . .
Chỉ còn lại nước mắt nóng hổi chảy dài khóe mắt.
14 Cơn mưa cuối mùa hạ bắt đầu rơi,mưa đến nhanh đi cũng nhanh,cơn mưa vội vã mang lại sự hụt hẫng trong lòng. Tiếng mưa tí tách, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất như từng nhát dao đâm vào tim.
15 Mạc Lam Dương nhìn Tử Phong cười lạnh, giọng trầm xuống:
-Lần này anh phải đi, đây là cơ hội cuối cùng. Công ty cần bản hợp đồng đó.
16 [Sân bay]
Hiểu Bối ôm lấy Hứa Giang Vũ, khóe miệng cười thật tươi nhưng đôi mắt đen tuyền lại ướt đẫm nước mắt. Cô dựa đầu vào vai Giang Vũ, lười nhác nhìn cảnh vật xung quanh:
-Tiểu Vũ, tôi nhớ ông.
17 Hiểu Bối đứng lặng nhìn chiếc máy bay cất cánh,môi khẽ mỉm cười.
Ngày hôm âý là một ngày thu, ngày trời trong gió thổi mát lành.
18 -Ai nói với em chuyện đó?
Hai bàn tay hắn xiết thật chặt,gân xanh nổi lên cuồn cuộn,từng đường gân mạnh mẽ chạy dọc cánh tay rắn chắc càng làm nổi bật khí chất cao ngạo ngang ngược.
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Phụ, Xuyên Không
Số chương: 19