1 Hiện trường cứu tế bận rộn cả ngày, đến lúc tự do trong doanh đội, Thành Tài cùng Thạch Li Hải đang gia cố lại lều trại, Tề Hoàn bận việc nên ăn cơm đạm bạc ở ngoài, Hứa Tam Đa cố gắng muốn đem tuyết bị thổi vào lều trại quét ra ngoài.
2 Tối hôm đó, sau khi mọi người nghĩ ngơi, Trương Nam nhìn ra bên ngoài trời đầy tuyết đột nhiên bắt đầu cảm thán: "Cái đó thật nhỏ!", Viên Lãng gật đầu, đem cô vợ xinh đẹp của mình ôm bên vai, vỗ lưng cô.
3 Về sau Viên Lãng nghĩ, Trương Nam quả thật là một bác sĩ tốt, y tá tốt, để ở đâu cũng phát hiện ra là một đồng chí tốt, ai cũng không thể tưởng tượng được chuyện cô có thể cắt ruột thừa của một người mà không chích thuốc tê.
4 Trương Nam đột nhiên quay đầu, lần đầu tiên bạo phát giống như chống lại bác sĩ Vương Tiêu Kiệt - - Cái người này giống như là anh em song sinh với sư huynh ưu tú của mình đây mà: "Cái này tính là cái gì? Việc tôi ghi không cần anh để ý! Anh đều phải điều người đi, đừng xen vào chuyện của người khác!"Vương Tiêu Kiệt buồn bực thoáng cái lửa nóng cũng xông lên: "Tôi xen vào việc người khác? Mặc kệ em là xong rồi.
5 Viên Lãng biểu tình phức tạp nằm ở bên giường nhìn Trương Nam. Lúc đó cái miệng nhỏ của mỹ nhân đang ăn cái bánh ngọt của đội trưởng Lưu đem tới cho anh.
6 Miệng vết thương phẩu thuật của Viên Lãng bị rách ta. Chủ nhiệm Lý phán trong vòng một tuần không thể xuất viện, nếu lại có biến chứng khác, đến nửa tháng cũng không thể tham gia chiến đối kháng trình độ thấp.
7 Đường Sắt đi rồi, Viên Lãng liền bắt đầu thu dọn mọi thứ. Trương Nam muốn nói, còn chưa đến ngày 15, lập tức liền hiểu rõ : Đường sắt đã đi rồi, đội trưởng Lưu còn đem giấu Viên Lãng làm chi? Liền cúi đầu chuẩn bị giúp anh.
8 Một tuần sau, Viên Lãng đến bệnh viện dã chiến lấy tài liệu bộ đội đặc chủng được Trương Nam nhận phiên dịch. Trong hành lang, liền thấy Trương Nam ở bệnh cạnh vài cán bộ quan chứ ICU kêu gào: "Biến, biến, biến, không cho nhóm các người làm phiền cô ta!" Giọng nói phẩn nộ khác thường.
9 Đường Sắt bị Trương Nam làm cho chấn động dữ dội, im lặng thật lâu, vỗ vai cô: "Đứa bé ngoan. Tôi xin lỗi cô. " Lúc đó bản thân Trương Nam cũng bị lời nói không xấu hổ của mình làm cho chấn động, không đi theo Đường Sắt hỏi vì sao xin lỗi với mình, sơ suất này, làm cho tay cô nắm chặt thật lâu.
10 Từ lúc Viên Lãng từ bệnh viện dã chiến trở về, liền thường xuyên ngồi một mình ở trên đỉnh núi 375 nhìn trời chiều, ngồi xuống thật lâu. Bạn cùng phòng nói, anh luôn trở về khi trời tối, trở về cũng ngây ngẫn người.
11 Nhoáng một cái Viên Lãng và Trường Giang cũng đã hơn ba năm không gặp. Chính là hôm nay không trực ban, rõ ràng mời bọn họ ăn cơm, lý do đường đường chính chính: Bạn cũ gặp lại.
12 Kết thúc nhiệm vụ sáu tháng ở Sudan, Trương Nam xuống máy bay còn chưa kịp hít thở không thí hòa bình, liền được phái đi tham gia huấn luyện trao đổi thành viên và vũ khí của các nước về việc "Chống khủng bố" diễn ra ở Thượng Hải.
13 Nghe Tề Hoàn báo cáo xong, Đường Sắt bảo Viên Lãng phụ trách chỉ huy chiến trường. Viên Lãng gật đầu, quay người liền bước đi về phía trước, Trương Nam cảm thấy, Viên Lãng không quay đầu lại đã xông đi trước rồi.
14 Vài người mặc đồ ngụy trang, mang mặt nạ màu đen cổ quái dẫn hai tên tù binh mới đi vào. Trương Nam nghe thấy tiếng bước chân đoán được bọn họ đã được huấn luyện nghiêm chĩnh; Viên Lãng ngã nghiêng trên mặt đất, thấy trong đó có hai đôi giày vô cùng quen thuộc thuộc của quân xanh, rất nhanh xoay chuyển suy nghĩ.
15 Thực ra không đi căn tin, Viên Lãng đã sáu bảy tháng không có bửa ăn ngon trực tiếp đưa Trương Nam đi đến tiệm ăn. Cũng băn khoăn vết thương của Trương Nam, không dám đi xa, liền đến quán bên cạnh nhà khách, của hai vợ chồng già kinh doanh món ăn gia đình.
16 Ngay cả khi bên ngoài gió lạnh đến thấu xương, trong phòng cách ly lại ấm áp như mùa xuân. Trương Nam bước vào trong phòng cách ly bị phong kín, Viên Lãng ở bên ngoài giám sát cởi bỏ bộ trang phục phòng hộ, cửa thép nặng nề “Phanh” một tiếng đong lại.
17 Khi Viên Lãng mở to hai mắt, đã là giữa trưa ngày thứ ba rồi. Cảm giác đã khôi phục tinh thần và thể lực, Viên Lãng nhảy dựng lên một cái, chạy thăng đến phòng cách ly của Trương Nam.
18 Hai mươi phút sau, Viên Lãng ở chỗ Đường Sắt nghe nói Trương Nam đi lên trực thăng võ trang đi đến tập hợp báo cáo, một hai ngày sẽ trở về cùng bọn họ rút lui về.
19 Trương Nam bình tĩnh nhìn Trần: “Trên người tôi có hệ thống định vị vệ tinh kết nối một máy tính ở lãnh thổ Trung Quốc báo cáo vị trí cùng tin tức của tôi, giống như mạch đập.
20 Vấn đề lĩnh chứng chỉ cũng không thể nói làm là có thể làm. Trương Nam về Bắc Kinh trước làm thủ tục chuyển đi nơi khác, Viên Lãng không thể theo cùng, đưa tiễn, thời điểm Trương Nam muốn lên xe lau nước mắt đến tội nghiệp, giọng nói run rẫy: “Viên Lãng, anh chờ em trở lại.