1 Bên ngoài khung cửa sổ màu nâu là bầu trời xanh thẳm, những tầng mây dày che kín những tia nắng soi rọi xuống mặt đất. Trong nhà im ắng. Đó là một căn phòng rất nhỏ, chỉ có thể đặt một tấm nệm đơn, nếu có thêm một người nữa sẽ có vẻ chật chội.
2 Trình Thanh Lam không ngờ đến, “Lão đại” trong lời nói của người đàn ông này lại là một người phụ nữ to khỏe xấu xí. Điều này hơi bất ổn. Nếu như lão đại là đàn ông, có lẽ sẽ không thiếu thịt ăn, có lẽ sẽ vì dục vọng mà để cô sống thêm một thời gian ngắn nữa.
3 Có lẽ là do ý chí chống đỡ kiên định, Trình Thanh Lam cảm thấy tinh thần của mình tốt hơn khi nãy một chút. Dường như sức lực cũng dần dần khôi phục. Ánh mặt trời rực rỡ không làm cho cô thấy chói mắt nữa, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh.
4 Nếu nhìn thấy một con cún, bạn sẽ cảm thấy đáng yêu. Nhưng nếu nhìn thấy một con chó khổng lồ, có lẽ bạn sẽ đi đường vòng. Lá gan lớn hơn một chút, có lẽ cũng dám tiến lên đùa giỡn.
5 Trình Thanh Lam chỉ có cảm giác mặt mình nóng đến độ muốn chảy nước, đành phải cúi gằm, nhìn chằm chằm vào giữa ngực mình. Tiếc rằng khóe mắt vẫn có thể nhìn thấy ngón tay người đàn ông, lướt qua lướt lại trên ngực cô.
6 Ngày hôm sau, Trình Thanh Lam tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần thật sảng khoái. Ngoài cửa sổ, những đống hoang tàn vẫn cô đơn tĩnh mịch dưới ánh mặt trời.
7 Khi ngón tay Trình Thanh Lam chạm đến nút ấn thì một ánh sáng màu đỏ hiện lên. Cả người cô run bần bật. Tiếng ‘răng rắc’ vang lên liên tiếp. Mắt Trình Thanh Lam càng trợn lớn hơn, nhìn tất cả những chuyện khó tin trước mặt.
8 Đinh Nhất nhíu mày, tay nhanh như chớp, khẩu súng tự động vốn dĩ trên vai trong nháy mắt đã nhắm vào quái thú. Nhưng hành động của thuộc hạ Hồng lão đại cũng không chậm.
9 Trời âm u, nóng lạnh bất thường. Đầu giờ chiều gió lạnh thổi thốc từng cơn. Trình Thanh Lam đành phải khoác áo quân đội của Đinh Nhất ngoài bộ đồ của mình.
10 Thời tiết hôm nay nóng dị thường. Đã gần về đêm nhưng mặt trời vẫn như ngọn lửa hầm hập trên đầu. Ngay cả những con chó to lớn cũng phải thè lưỡi núp vào chỗ thoáng mát.
11 Giữa vùng đất chết có một con đường nối liền hai miền Đông – Tây rất dễ nhận thức phương hướng. Nơi đây từng là một trung tâm thương nghiệp. Các đường nét tròn trĩnh dưới bầu trời ảm đạm hoàn toàn không phù hợp với các định luật về cơ học của kiến trúc, nhưng lại hợp thành những tòa nhà hào hùng, vừa mâu thuẫn lại vừa hài hòa.
12 Thân mình Trình Thanh Lam hóa đá. Một tay nắm lấy chiếc áo khoác màu đen ném dưới đất của cô gái kia bao kín lấy mình. “Buông súng. ” Người thú nhìn cô đang lấy chiếc áo đen quấn lại thân thể càng khiến đường cong lả lướt hiện rõ hơn, đôi mắt càng trở nên sâu thẳm: “Tôi không có vũ khí, cũng không có ác ý.
13 Không thấy vẻ điềm tĩnh của anh ta nữa, ngược lại còn lộ ra ánh mắt chờ mong, Trình Thanh Lam không nói được gì, trái tim chợt mềm nhũn đến mức hỗn loạn.
14 “Bán. . . . . . bán thú?” Trình Thanh Lam ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng điển trai đó. Cô nghe thấy giọng nói của mình khẽ run. Cô rút mạnh tay bàn tay bị anh nắm chặt lại theo phản xạ có điệu kiện.
15 “Reng. . . . . . ” Tiếng đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên chói tai. Trình Thanh Lam lười biếng vươn tay ra sờ soạng rồi nhấn nút tắt. Cô mở mắt ra nhìn trần nhà màu lam nhạt.
16 Màn sương đêm giăng kín, ánh trăng soi ảm đạm, căn nhà lớn tĩnh lặng, Diệp Diễm bước vào phòng của Trình Thanh Lam. Phát hiện cô đang chống cằm thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
17 Bầu trời vẫn mang màu xám chì, tầng mây mỏng bao quanh mặt trời, tạo thành một vầng sáng màu đỏ nhạt. Một chiếc chiến xa chạy bằng điện màu xám trắng đang lặng lẽ di chuyển dọc theo quãng đường đổ nát hoang vu.
18 Hắn nâng tay trái lên bằng tốc độ kinh người, nhắm trúng đầu Diệp Diễm từ khoảng cách xa mấy mét: “Anh đúng là không biết thương tiếc tính mạng của binh lính!”Chiếc mũ bảo hiểm của hắn giống Trình Thanh Lam, đều có tính năng tự động xác định mục tiêu.
19 Người đó như thể không nghe thấy lời nói của Trình Thanh Lam, cứ chậm rãi đi vào phòng. Cánh cửa từ từ đóng lại, tiếng khóa trái vang lên “lạch cạch".
20 Trình Thanh Lam hé miệng định nói, nhưng anh lại nhanh chóng vươn ngón tay thon dài ra che môi cô lại. Anh hít sâu một hơi, đôi mắt sâu thẳm như đêm đen trào dâng sự cương quyết nóng bỏng: “Nếu em gật đầu, từ nay sẽ đi theo tôi.