21 Ngày hôm sau khi Trình Thanh Lam tỉnh lại, trời đã sáng hẳn. Ra khỏi phòng với tinh thần sảng khoái, cô được binh lính cho biết Diệp Diễm đang ở phòng sách.
22 Theo ánh hoàng hôn, Trình Thanh Lam đi vào nhà lớn. Mặc dù trời xám xịt, nhưng những binh nhì dọc đường gặp cô vẫn cúi chào nghiêm chỉnh: “Chào sếp!” Điều này khiến cô có phần thích thú.
23 Trình Thanh Lam nhìn người đàn ông võ trang đang rất phấn khởi kia, lại nhìn trời cao trong xanh, chỉ cảm thấy như sấm sét cuồn cuộn chợt bay qua đầu, khiến người ta muốn thở dài.
24 Đêm không trăng, bóng đêm nồng đậm như mực, vùng đất chết yên tĩnh như Tử Thành. Trong hoàn cảnh này, mắt người muốn phân biệt cảnh vật cách xa vài mét quả thật không dễ dàng.
25 Diệp Diễm phát hiện ra mỗi lần để lại Trình Thanh Lam một mình để đi làm chút chuyện thì cô luôn gây bất ngờ cho anh. Ví dụ như để cô đến nông trường mỏ quặng, trong thời gian ba ngày cô lại có thể lập được bản kế hoạch đơn giản thiết thực.
26 Sương mù dày đặc, che chắn tầm mắt của mọi người. Có lẽ bởi vì sương mù mà không khí càng lạnh lẽo hơn. Trình Thanh Lam cởi bỏ quân trang. Đồng hồ đeo tay chỉ đúng năm giờ.
27 Xung quanh đã yên tĩnh trở lại. Bởi vì gây ra động tĩnh, Diệp Diễm và Trình Thanh Lam không dám nán lại lâu, nhảy lên một đường ray khác tiếp tục đi về phía trước.
28 Khi Trình Thanh Lam tỉnh lại thì xung quanh tối đen mát lạnh. Đưa tay nhấn nút điều khiển, ánh đèn chợt sáng lên. Trong buồng xe cũng được coi là rộng rãi chỉ có một mình cô.
29 Bầu trời trắng xám như cotton baby, đó là sự cô quạnh đặc trưng nơi vùng đất chết. Trình Thanh Lam không biết, liệu bầu trời của Nam Thành có nền khoa học kĩ thuật phát triển mà mọi người vẫn bàn tán kia có cùng một màu với vùng đất chết hay không.
30 Người đàn ông cười, rõ ràng chiều cao hai người tương đương nhưng lại khiến cho đám người Hoàng Địch Linh sinh ra ảo giác bị người đàn ông này nhìn từ trên cao xuống.
31 Bốn giờ sáng. Tại biển đông đại lục. Quân đội vượt qua lưới điện cao áp phòng hộ. Ở nơi tối tăm sâu thẳm, lưới điện cũng đen ngòm, có ánh bạc chợt lóe qua.
32 Trình Thanh Lam cảm thấy chiều nay là thời khắc lãng mạn nhất, dịu dàng nhất từ khi cô thức tỉnh tới nay. Thậm chí cô có thể chắc chắn, cả đời cô cũng không thể quên buổi chiều này.
33 Cuối cùng Trình Thanh Lam vẫn đi vào quán bar “2012” cùng với Diệp Diễm. Trình Thanh Lam từng là người có quy củ, thực tế nghiêm túc mà hơi nhạy cảm. Những năm 2000, bên cạnh nơi ở của Trình Thanh Lam có một chung cư tên là thành phố ánh trăng.
34 “Lại đây" Anh nói, giọng hơi khàn. Trình Thanh Lam ngẩn người gần năm giây đồng hồ, biết thừa còn cố hỏi: “Tới. . . . tới làm gì?”Diệp Diễm im lặng, ánh mắt kiên định: “Bây giờ về vẫn còn sớm, Giai Tân chưa chắc đã đến.
35 “Vừa mới nhận được báo cáo của An Trì ở biên giới phía Bắc. ” Giọng nói của Trần Giai Tân chưa bao giờ ngỡ ngàng như vậy, “Bảy giờ tối qua hàng ngàn Zombie đã tấn công, quân tiên phong vượt qua bức tường ngăn cách, đánh vào vùng đất chết!”Diệp Diễm đứng bên cạnh trầm giọng nói: “Nói rõ đi.
36 Gần đến trưa. Bầu trời trong xanh một cách hiếm hoi, ánh nắng chiếu lên vùng đất chết, nơi đã chém giết kịch liệt mấy giờ. Diệp Diễm hoàn toàn không nghĩ đến việc nghỉ ngơi, anh cùng với hội Trần Giai Tân ra tiền tuyến bố trí sắp xếp vòng phòng thủ.
37 Trình Thanh Lam cảm thấy hơi hối hận vì hôm nay đã đến thăm Đinh Nhất. Rõ ràng khi hai người ở cùng nhau, cô cũng đã cố gắng hết sức, chút gợn sóng lúng túng đã được gạt bỏ hoàn toàn.
38 Ngày 27 tháng 9 năm 2235 công nguyên, quân đội loài người nơi vùng đất chết đã phải trả cái giá cực kỳ thê thảm để có thể chiến thắng quân đội Zombie.
39 Phòng chỉ huy. “Nói thử xem. ” Gương mặt Diệp Diễm trầm tĩnh. “Mọi người thấy hai bức thư này thế nào?”Trước đó Trình Thanh Lam đã xem qua hai bức thư kia.
40 Mặt trời đỏ đang lặn dần ở phía Tây, gió bắt đầu thổi. Cát bụi cuộn lên, đống đổ nát hoang tàn cũng bị bao phủ bởi sương mù. Trình Thanh Lam đang đứng trước tường Zombie bỗng nhiên lạnh run, mới giật mình phát hiện mình đã ngẩn người một lúc lâu.