1 Trời về chiều, bỗng có tiếng chớp vang lên, mưa bắt đầu rơi, trên một cây cầu đang có một cô gái chạy nhanh tìm chỗ trú mưa. Mưa càng lúc càng lớn, cô gái vừa chạy vừa than : " Xui quá đi, đang đi dạo thì mưa, biết thế ở nhà còn hơn hic.
2 Nơi nàng xuyên đến là một nơi kì lạ, nơi đây thần tiên có thể yêu nhau rồi lấy nhau, hay giữa người và thần tiên cũng có thể nên phu thê. Sư phụ và sư nương nàng đều là thần tiên, và không biết nên vui hay nên buồn khi nàng còn có một người sư huynh kiêm ngọc đế trên thiên giới.
3 Có thể nói Bạch Tuyết Linh là thiên tài, vì chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi mà đã học được toàn bộ những gì mà sư phụ và sư nương dạy nàng thậm chí còn tiến bộ hơn cả những gì họ tưởng tượng, có thể nói nàng bây giờ không ai có thể làm đối thủ của mình.
4 Sáng sớm hôm sau, nàng tiễn sư phụ và sư nương ra khỏi cốc, trước khi đi sư phụ nàng nói: " Linh nhi, từ giờ con sẽ là cốc chủ Bạch Quỷ cốc, ta và sư nương sẽ về thăm con thường xuyên.
5 Sau ba năm dòng dã thay sư phụ làm việc, ngày hôm nay cuối cùng mọi việc đã kết thúc, thật thoải mái, bây giờ thì nàng có thể nghỉ ngơi rồi, nàng bước ra khỏi nhà đi dạo chung quanh thư giãn, cảm thấy như có một sinh mệnh đang run rẩy phía hồ nước sau nhà, nàng cất bước đến gần.
6 Không chút suy nghĩ, nàng lấy con dao nhỏ đeo bên hông ra rồi cứa vào tay mình, nhìn từng giọt máu nhỏ xuống hồ, nàng thầm nghĩ "ta chỉ có thể làm đến thế thôi, ngủ ngon nhé, bé con".
7 Ngọc đế vừa dứt lời, từ phía cửa điện Bạch Tuyết Linh thong thả tiến vào. Chúng thần tiên nhìn thấy nàng khó tránh khỏi tiếng hút không khí, đại điện bỗng nhiên im lặng dị thường.
8 - Không nhàn rỗi tí nào, sư muội phải biết rằng sư huynh ta đây, thân làm ngọc đế cai quản chúng sinh, ngàn năm không hết việc thì lấy đâu ra thời gian nhàn rỗi chứ.
9 Nghe Bạch Tuyết Linh nói thế hắn hoảng hốt, " ách, sư muội đừng tức giận, có gì từ từ nói, không cần kích động, dù sao muội cũng là một thượng tiên nên giữ hình tượng".
10 Thấm thoát đã qua 50 năm Bạch Tuyết Linh sống an nhàn trong Bạch Quỷ cốc. Hôm nay cũng như mọi ngày nàng lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc,cuộc sống nhàn nhã này khiến nàng thoải mái mà hưởng thụ.
11 Hàn vương phủ. Hôm nay là ngày vui của nhị vương gia, rốt cuộc Hàn vương lạnh lùng không gần nữ sắc cũng thú phi. Điều đặc biệt là hôn lễ này tổ chức quá bất ngờ mà đối tượng của Hàn vương lại là một thiếu nữ bí ẩn chưa ai từng thấy mặt.
12 Trong tân phòng, hiện tại chỉ có một người thân y phục hỷ đỏ nằm trên giường, hô hấp đều đều, quả nhiên là đang ngủ say. Người này không ai khác chính là vị tân nương mà hàn vương mới cưới, bỗng nhiên người trên giường khẽ nhúc nhích như sắp tỉnh.
13 Không thấy Bạch Tuyết Linh trả lời, Hàn Thiên Phong bước đến gần nàng, cười gọi nàng :- Nương tử. Nghe hắn gọi mình 'nương tử' nàng bỗng nhiên có cảm giác nổi da gà.
14 Nhìn hắn tự dưng nhìn nàng cười, nàng tự nghĩ không phải hắn có vấn đề chứ. - Ngươi đoán xem. Sau đó nàng đứng dậy, nhìn chung quanh phòng, thấy một chiếc bàn trên đó có giấy bút, Bạch Tuyết Linh đi tới ngồi xuống ghế rồi hỏi hắn :- Ngươi biết ta là ai sao ?- Ta không biết, cũng không cần biết, ta chỉ biết nàng là nương tử của ta.
15 Nhìn nàng an ổn ngủ trên giường, hắn chỉ biết ai oán thở dài, haiz, nương tử hình như không thích hắn. Tuy bây giờ nàng chưa thích hắn, nhưng hắn không tin một người anh tuấn, giàu có, tài giỏi và đặc biệt sủng nàng như hắn không thể không chinh phục được nàng.
16 Luyện võ xong, Hàn Thiên Phong nghĩ ngay đến việc đi gặp nương tử, nhưng lại thấy bản thân vừa luyện võ, người đầy mồ hôi, gặp nàng lúc này có khi nàng chê hắn dơ mất.
17 - Ngươi đang uy hiếp ta?. Bạch Tuyết Linh nhàn nhạt hỏi. - Nô tì không dám, nô tì chỉ là nói thật thôi, dù sao nô tì cũng là người của Vương gia, chiếu theo lý mọi việc của nô tì là do vương gia định đoạt.
18 Vừa truyền lệnh xuống, Hàn Thiên Phong quay quắt 180 độ,vẻ mặt đáng thương đến trước mặt Bạch Tuyết Linh giải thích. - Nương tử, nàng đừng nghe ả tiện tì đó nói bậy, nàng phải tin ta, nương tử là nữ nhân đầu tiên ta tiếp xúc và cũng là nữ nhân duy nhất của ta.
19 Hù chết hắn, hắn biết nương tử chưa thích hắn, nên nếu hắn nhìn nàng thay y phục ai biết được nương tử có tức giận mà xử hắn không chứ, hắn vẫn nên quý cái mạng này để còn lấy lòng nương tử.
20 Đến đại sảnh, thức ăn đã được dọn lên, nhìn một bàn đầy thức ăn, nàng tự nhiên ngồi xuống mặc kệ những ánh mắt kính ngạc của hạ nhân. Còn Hàn Thiên Phong thì không được như vậy, hắn bực bội, hắn chán ghét những ánh mắt nhìn nương tử của hắn.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Khoa Huyễn, Dị Giới
Số chương: 165