1 ☆Editor: Thủy Nhược Lam
Ngày 4 tháng 10 năm 1912, Southampton, nước Anh.
Mười bốn giờ mười hai phút.
Tôi đứng ở chỗ này, bến tàu nơi RMS Titanic xuất phát.
2 ☆Editor: Thủy Nhược Lam.
Mười một giờ đúng, RMS Titanic bắt đầu khởi động động cơ bên trong, lúc nó chính thức xuất phát là lúc mười hai giờ… Chính xác mà nói là mười một giờ năm chín phút.
3 ☆Editor: Thủy Nhược Lam
Khi ba ống khói trên tàu Titanic đều phun khói, tất cả mọi người trên bến tàu đều vỗ tay hò hét, còn tôi thì mệt đến mức hai tay chống đầu gối thở dốc, hoàn toàn không còn chút thể lực nào để chạy tiếp nữa, mỗi lần hô hấp đều thở ra khí nóng, mỗi lần như vậy đều như đang tàn phá lá phổi.
4 ☆Editor: Thủy Nhược Lam
Ở nơi này ngươi có thể tưởng tượng được tất cả các thân phận mà ngươi có thể nghĩ đến, những người có thân phận và tài năng song hành, còn nếu ngươi muốn nhìn thấy quý tộc nước Anh hoặc những ông trùm người Mĩ, thì ngươi phải chạy đến sàn tàu khu D ngước đầu nhìn lên trên cao, nơi đó nơi nơi đều có những người đàn ông mặc tây trang được cắt may tinh tế và những người phụ nữ thì đầu đều đội mũ hoa lệ sang trọng.
5 ☆Editor: Thủy Nhược Lam
Trên mặt biển xa xôi, nước biển tiếp cận đường chân trời một mảnh vàng óng, ngọn đèn trên thuyền được thắp lên, ánh sáng dịu nhẹ xua đi tia nắng cuối cùng của ban ngày.
6 Theo quán tính tôi hít sâu một hơi, động tác này vĩnh viễn giống như một loại bản năng khi tôi bắt đầu làm một chuyện gì đó. Mỗi lần cần giải quyết chuyện gì hay bắt đầu điệu múa trên vũ đài, tôi đều mím môi, khép hờ mắt, hít thở thật sâu.
7 Đương nhiên động tác nguy hiểm tới lấy mạng này chỉ duy trì được vài giây, sau đó cơ thể của tôi bắt đầu nghiêng đi, hướng sàn tàu Titanic rơi xuống. Theo quán tính tôi thu tay lại,dựa theo tư thế bảo vệ thân thể ngã xuống.
8 Thuyền viên dẫn tôi tới khoang thuyền viên, chúng tôi đi thật lâu cuối cùng cũng tới nhà giam dưới đáy thuyền. Tôi đoán con đường chúng tôi đi là từ đuôi thuyền lên khu vực đầu thuyền bên kia, đầu thuyền và đuôi thuyền đều có khoang thuyền thật lớn, nói chung là đuôi thuyền có khá nhiều hành khách nữ ở, đầu thuyền thì có tương đối nhiều hành khách nam, vé tàu của tôi là của một người đàn ông, tỉ lệ rất nhỏ khi ở đuôi thuyền.
9 Bởi vì mấy thuyền viên ở đây đều là nam nên khi bọn họ muốn lục xoát người tôi để tìm chiếc đồng hồ mà tôi dùng để đổi vé tàu hạng ba, nên bọn họ tìm một nữ thuyền viên đến khám xét người tôi.
10 Editor: Thủy Nhược Lam
Khi tôi chạy trốn đến sàn tàu chỗ mũi tàu, đèn điện trên RMS Titanic đã được bật lên hết ở mọi nơi, Làm cho con thuyền này càng thêm huy hoàng lộng lẫy.
11 Editor: Thủy Nhược Lam
Khi tôi chạy trốn đến sàn tàu chỗ mũi tàu, đèn điện trên RMS Titanic đã được bật lên hết ở mọi nơi, Làm cho con thuyền này càng thêm huy hoàng lộng lẫy.
12 Editor: Thủy Nhược Lam.
Tôi căn bản không kịp để anh ta hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thanh âm của anh ta bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn tới thuyền viên vây bắt tôi hoặc là lão Poodle.
13 Editor: Thủy Nhược Lam.
Tôi căn bản không kịp để anh ta hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thanh âm của anh ta bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn tới thuyền viên vây bắt tôi hoặc là lão Poodle.
14 Editor: Thủy Nhược Lam.
Ánh mắt là màu xanh biếc nhàn nhạt, tôi nhìn xem trong gương, khuôn mặt này chưa từng dùng qua các phương pháp chỉnh hình, mất tự nhiên nhếch môi, đây là khuôn mặt đã theo tôi năm tháng, nó vừa xa lạ lại vừa đáng sợ.
15 Editor: Thủy Nhược Lam.
Ánh mắt là màu xanh biếc nhàn nhạt, tôi nhìn xem trong gương, khuôn mặt này chưa từng dùng qua các phương pháp chỉnh hình, mất tự nhiên nhếch môi, đây là khuôn mặt đã theo tôi năm tháng, nó vừa xa lạ lại vừa đáng sợ.
16 Editor: Thủy Nhược Lam
Tôi tới sàn tàu khu D, cửa lưới sắt nhanh chóng được nhân viên phục vụ mở ra. Trong thang máy hai bên đều có trang trí gương, tôi có thể tùy thời chú ý xem búi tóc của mình có còn ẩm ướt hay không.
17 Editor: Thủy Nhược Lam
Chúng tôi tiến vào nhà ăn, nơi này ánh sáng chuyển dần từ tối sang sáng, bố cục chủ yếu của nơi này là bàn màu đỏ và khăn trải bàn màu trắng.
18 Editor: Thủy Nhược Lam
Dáng đứng của anh ta không có biện pháp nào để bảo trì dáng vẻ thượng lưu tao nhã, ngược lại bởi vì ẩn nhẫn đau đớn mà đứng hơi nghiêng, lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt hung ác khủng bố.
19 Editor: Thủy Nhược Lam.
“Emily tiểu thư?” Andrew không vội kết luận mọi chuyện mà quay lại hỏi tôi, “Cô có quen vị tiên sinh này không?”
“Tôi làm sao có thể quen cái nữ nhân này chứ.
20 Editor: Thủy Nhược Lam
Tôi rời khỏi nhà ăn xong thì tăng nhanh bước chân, lúc đầu bước chân còn hơi loạng choạng sau đó cuối cùng là chạy nhanh. Một tay dùng sức cầm chặt lấy mép váy dài, tay còn lại thì dùng sức lau miệng, cho dù là lễ phép chào hỏi người bạn quốc tế thì ôm hôn một người đàn ông xa lạ cũng làm nó trở thành lịch sử đen tối nhất của tôi.