21 Editor: Thủy Nhược Lam
Sau khi đau thương xong, tôi lập tức đứng lên, không khí xung quanh mà vũ đạo vừa rồi thoát li ra ngoài. Lúc trước tạo ra điệu múa, là vì cảm phát lúc tham quan viện bảo tàng.
22 Editor: Thủy Nhược Lam
Mang giày xong tôi giống như một con thỏ trắng nghe lời đi theo Lovejoy đến cầu thang khoang chứa hàng, hiển nhiên nơi này khác với con đường mà tôi chạy từ phòng nồi hơi, nơi này là con đường chuyên dụng dành cho nhân viên kiểm tra kho hàng.
23 Chúng tôi đi ra từ kho chứa hàng của RMS Titanic, nói cách khác chúng tôi cách đầu thuyền rất gần, trên khoang chứa hàng là khoang hạng ba, kỳ thực chúng tôi chỉ cần nhìn thấy cầu thang đi lên thì sẽ gặp được người ở khoang hạng ba.
24 Chúng tôi một lần nữa lại trở về hình thức đuổi bắt, tôi nhìn thấy cầu thang thì chạy xuống, Cal nỗ lực đuổi tôi ở đằng sau. Chúng tôi từ khu E chạy xuống khu G, anh ta đuổi theo tôi không biết mệt sao?
Tôi phát hiện tốc độ chạy của Caledon Hockley rất kinh người, anh ta đuổi rất sát tôi, rất nhiều lần tay anh ta chỉ kém một chút thì túm được tóc tôi, nếu bị anh ta túm tóc, tôi tin đầu tôi sẽ mất một lớp da.
25 Editor: Thủy Nhược Lam
Tôi từ trong phòng động cơ chạy đến hành lang, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn xem vị kia có đuổi theo không. Sau đó tôi phát hiện, có lẽ anh ta trải qua kiếp nạn sinh tử nên chân nhũn, giờ này có lẽ vẫn còn ở trong phòng động cơ, cho nên không có đuổi theo tôi trong hành lang mê cung này.
26 Editor: Thủy Nhược Lam
Đối với Caledon Hockley mà nói, thế giới này không có gì là tiền mua không được. Lúc anh ở nước Pháp lấy được hải dương chi tâm, lúc quốc vương George chơi trò chơi tình yêu với vương hậu Mary, còn ở Ấn Độ nhận sự quỳ bái của dân chúng.
27 Không đợi anh phản kháng, mái tóc bị vướng vào đồng hồ kia trực tiếp bị người kia dứt đứt một đoạn. Tiếp theo bụng anh đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, một bàn tay dùng sức thật lớn ấn xuống vùng bụng mềm mại nhất của anh, bữa sáng chưa kịp tiêu hóa của anh suýt chút nữa nôn cả ra.
28 Editor: Thủy Nhược Lam
Đúng, một kẻ trộm. Mặc quần áo dơ bẩn như được nhặt ra từ đống rác, kiếm ăn ở tầng dưới cùng của xã hội.
Cal chưa từng có cảm giác bản thân mình nôn nóng, anh dùng sức nắm lấy cổ áo, vội vã từ tầng dưới cùng của sàn tàu đi lên trên.
29 Editor: Thủy Nhược Lam
"Tiên sinh, người làm sao vậy?" Nhân viên phục vụ vừa đi vào hô to, hắn để mâm rượu lên mặt bàn, cuống quýt chạy tới bên người Cal rút khăn lông trong mồm anh ra.
30 Editor: Thủy Nhược Lam
Từ tầng B đi xuống tầng D là chuyện thật sự không thoải mái, Cal lần đầu tiên biết, ngay cả đi đường cũng cần người đỡ, nhưng lại không thể đi thang máy.
31 Editor: Thủy Nhược Lam.
Cal thề, nhất định anh sẽ bắt được nữ nhân biến anh thành tình trạng này. Anh muốn nàng phải trả một cái giá đắt, trả giá thảm khốc nhất, anh muốn giết chết nàng, để nàng thống khổ, để nàng hối hận khi biến anh thành như vậy.
32 Cal căn bản chưa từng nghĩ vũ đạo có thể múa như vậy?
Anh nhìn thời gian, cảm giác tinh thần đều bị câu đi, hai chân trắng muốt của nàng trong váy lúc ẩn lúc hiện, không có một chút cảm giác tình dục nào, giống như trời sinh đã thế.
33 Editor: Thủy Nhược Lam
Cal không thể lí giải tình huống này, anh giống như tên ngốc, ý đồ muốn tiêu diệt cảm xúc kì quái này ra. Nhưng lúc anh đi xuống, chân run run như nhũn ra, cái phản ứng này căn bản không phải là do phản ứng sinh lí khi vừa mới thoát chết mà là do nụ hôn từ biệt kia.
34 Editor: Thủy Nhược Lam
Thời điểm RMS Titanic tới Queenstown sẽ không cập bờ, chỉ có sà lan đưa di dân lên thuyền lớn, cũng giống như hôm qua, chỉ có điều khác biệt là hôm qua chỉ tiếp đón khách quý khoang thượng đẳng, mà trưa hôm nay tiếp đón là di dân muốn đến nước Mĩ.
35 Editor: Thủy Nhược Lam
Tôi cảm giác rất không thoải mái, xương cốt trong thân thể như vỡ vụn, điều này làm tôi thấy hô hấp dồn dập, cơ bắp run rẩy. Loại cảm giác này so với lúc trước tôi bị tai nạ xe cộ độ chấn thương còn nặng hơn, tôi ý đồ ép buộc tỉnh lại, nhưng là mí mắt nặng nề làm hành động vốn rất đơn giản này càng trở nên gian nan.
36 Editor: Thủy Nhược Lam
Nghe nói thời đại này nam giới có tinh thần thân sĩ rất mãnh liệt, ví dụ như bảo vệ phụ nữ và trẻ em, cử chỉ tao nhã, khiêm tốn công chính.
37 ☆Editor: Thủy Nhược Lam
Cái đồng hồ kia không phải do tôi trộm, mà nó móc phải tóc tôi chứ.
"Thân thủ em thật linh hoạt, chẳng lẽ là em đến xưởng đóng tàu Belfast trộm tài liệu mà nghe được.
38 Editor: Thủy Nhược Lam
Tôi phát hiện mình lâm vào trong hoàn cảnh hoàn toàn tuyệt vọng, tôi biết con thuyền chết tiệt này vài ngày nữa sẽ va vào núi băng mà chìm, nhưng tôi vẫn còn ở lại trên con thuyền này.
39 Editor: Thủy Nhược Lam
Chỉ có mấy người như ngươi mới nói ra được mấy lời kịch kinh sợ như vậy, tôi lạnh nhạt xem nhẹ. Lão Poodle vô cùng tận trung với cương vị công tác, ông ta đi ra ngoài không lâu sau lại quay trở lại, không có quăng tôi trong phòng mặc tôi tự sinh tự diệt mà chạy theo cố chủ, mà đẩy một xe chở thức ăn vào.
40 Editor: Thủy Nhược Lam
"Vì sao lại như vậy, loại chuyện này căn bản không có khả năng. . . không có khả năng, không có khả năng. . . " Anh kì quái lại hoảng hốt nhìn tôi, còn không ngừng lặp đi lặp lại một câu, sau đó cảm giác mờ mịt dần dần rút đi.