1 “Đương lúc cảm khái hùng hồn, ưu tư khó quên. Dùng cái gì để giải sầu đây, chỉ có Đỗ Khang. Chỉ có Đỗ Khang…” Trên đường Trường An, một thiếu niên quần áo thanh sam bước đi lảo đảo, trong tay cầm hồ lô rượu, rượu ngon rơi vung vãi phía sau.
2 Thẩm Thuần không mở mắt, mũi ngửi thấy mùi dược liệu, trong lòng cậu khẽ thở dài. Người kia, đúng là không dễ tiếp cận. Có lẽ mình đã chọn sai thời điểm.
3 Vân Tả vừa mở đại môn, đã nhìn thấy Thẩm Thuần đang do dự. Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương là thiếu niên sáng nay đụng vào kiệu té xỉu. Hắn chỉ không hiểu vì sao đối phương còn tìm đến tận cửa, chẳng lẽ mười lượng bạc chưa đủ ư? Thẩm Thuần không nhận ra Vân Tả, nhưng hắn cũng đoán được đối phương nhất định là người có địa vị trong Vân phủ.
4 Vân Tự Thanh nhìn thiếu niên say lướt khướt trong sân, mi tâm hơi cau lại. Vân Tả khụ khụ hai tiếng. Người nọ đã say mèm, vai hơi động, quay người, tiếp tục ngủ.
5 “Vân đại nhân!” Công bộ thượng thư gọi Vân Tự Thanh lại khi hắn đang định rời đi. “Lí đại nhân?” Vân Tự Thanh dừng bước, nghi hoặc nhìn Lí Như Đình. Lí Như Đình và hắn là tiến sĩ cùng năm, quan hệ giữa hai người vẫn không tệ.
6 Cảm giác được cỗ kiệu chậm lại, Vân Tự Thanh nhíu mày nói: “Xảy ra chuyện gì?” Vân Tả ho khan vài tiếng, cuối cùng tìm lại được giọng nói. “Phía trước… Hình như là Thẩm Thuần, say rồi, trên lưng, vác một nam nhân cao to, đi tới…” Vân Tả nóiđứt quãng.
7 Trăng sao sáng ngời, trằn trọc khó ngủ. Vân Tự Thanh không thể không thừa nhận, bản thân bị lời nói của Thẩm Thuần làm hoảng hốt. Bên cạnh Vân Tự Thanh chưa từng có nữ nhân, bởi là vì hắn tự biết với cách sống của bản thân, sớm muộn gì sẽ bị đẩy lên đoạn đầu đài, trên triều đình người muốn hắn chết, ít nhất có tám phần.
8 Trăm năm khó gặp, Vân Ngự Sử cư nhiên thất thần trên triều! Với phát hiện này, Hoàng đế hiển nhiên không hề tức giận, ngược lại, hắn còn vui sướng lại tò mò, vui sướng vì Vân Ngự Sử cũng có một mặt nhân tính hóa, tò mò vì Vân Ngự Sử tại sao lại thất thần.
9 Thẩm Thuần vẫn cho rằng, trong Vân phủ gió êm sóng lặng, trong thành Trường An cũng gió êm sóng lặng. Nhưng trên thực tế, có lẽ đó chỉ là do nàng nghĩ sai.
10 Đúng như lời Vân Tự Thanh, tập thể bách quan buộc tội, tất cả sai lầm của Vân Ngự Sử đều được qua ngòi bút chuyển thành vũ khí dâng lên hoàng đế, cuối cùng nhất trí chờ lệnh —— Vân Tự Thanh không chết thì không thể bình ổn căm phẫn trong lòng dân! Có thật không? Sự phẫn nộ của dân chúng trong thành Trường An hình như không phải có ý này.