1 Tai nạn xe cộ làm cho nàng xuyên qua đến một triều đại không có trong lịch sử, hồn lại còn ở trong xác của một em bé mười tuổi. Cái gì? Nàng cư nhiên còn là tiểu thiếp của Vương gia?Trời ạ, tiểu thiếp mười tuổi, chẳng lẽ vị Vương gia này bị ấu dâm (yêu trẻ em)? Không được, không được, nàng phải bảo vệ chính mình.
2 “AAAAAA…” Một tiếng kêu thê thảm vang vọng bầu trời. Một chiếc ô tô con bẻ lái thẳng tắp hướng về phía nàng lao tới, Cung Tuyết Thiến bị dọa đến kinh hãi, không kịp trốn tránh, dán mắt vào chiếc xe con đang đụng vào mình, nàng chỉ cảm thấy thân thể bay lên, sau đó rơi thật mạnh xuống đất, không kịp cảm thấy đau đớn, nàng liền mất đi ý thức.
3 Bốp, lại một đòn giáng mạnh xuống. “A…” Cung Tuyết Thiến đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên đầu chảy ròng ròng, tiếng kêu thảm thiết này vang dội khắp vương phủ.
4 Mọi người cả kinh, vội vàng quỳ xuống hành lễ nói: “Nô tài tham kiến Vương gia, tham kiến ngũ Vương gia. ”“Thiếp thân tham kiến Vương gia. ” Mai chủ tử cùng Lan chủ tử cùng nhau đứng dậy đi tới, quyến rũ hành lễ.
5 Đau, vẫn là đau… Cung Tuyết Thiến mơ mơ màng màng chỉ có một cảm giác này, giống như bị hỏa thiêu, đau đớn nhức nhối, khuôn mặt tái nhợt thống khổ nhăn lại, lông mi dày hơi run run, bỗng chốc mở to mắt.
6 “Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải đã nhớ lại hay không?” Tiểu Vân thấy nàng không nói lời nào, vội vàng hỏi. “Không phải. ” Cung Tuyết Thiến nghe vậy mới phục hồi lại tinh thần, tiếp đó lơ đãng nhìn đến cánh tay nhỏ bé của mình, ánh mắt lập tức mở lớn, sao lại bé như vậy? Giống như một tiểu hài tử, chuyển qua nhìn tới Tiểu Vân, giờ mới phát hiện nàng cùng lắm hình dáng cũng chỉ mới hơn mười tuổi, vội hỏi: “Tiểu Vân, mau nói cho ta biết, ta bao nhiêu tuổi rồi?” Người cổ đại kết hôn sớm, dường như sớm nhất chừng mười bốn tuổi, nàng không phải cũng chính là như vậy chứ.
7 “Bi ai nha. ” Cung Tuyết Thiến nhịn không được mà cảm thán, mười tuổi cư nhiên đã biết gả ĩ nam, cùng lắm chỉ là một tiểu sắc nữ, nhưng lại có dũng khí lớn như vậy.
8 “Rời khỏi Vương phủ?” Tiểu Vân sửng sốt, nhưng nhìn biểu hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu thư quả thật rất nghiêm túc, cẩn thận hỏi lại: “Tiểu thư, người nói thật chứ?”“Ngươi thấy ta giống nói giỡn lắm sao?” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng, đột nhiên nghĩ ra, nói: “Ngươi không phải sợ sau khi chúng ta rời đi sẽ không biết sống thế nào đúng không?” Chẳng lẽ Mạnh lão gia kia không có di sản sao? Không phải chứ.
9 Dung mạo tuấn mỹ của nam tử trước mắt kia khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, ánh mắt thâm thúy mang theo một tia băng tuyết cùng hàn ý. Như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ không một chút sai sót, lại mang theo chút lạnh lùng, bạc môi gắt gao hé mở, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
10 Cái gì? Các nàng không có nghe lầm chứ? Nàng nói để Vương gia hưu mình, nàng có phải điên rồi hay không? Không phải nàng trăm phương ngàn kế, ầm ĩ bát nháo đòi gả cho Vương gia sao?Vẻ mặt Mộ Dung Trần lạ lẫm, ánh mắt híp lại nhìn nàng chằm chằm, nếu không phải nhìn thấy nàng đứng ở đó, hắn gần như muốn nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, nàng nói cái gì? Hưu nàng?“Vương gia, xin người hưu ta.
11 “Ngươi…” Cung Tuyết Thiến thở phì phì, trừng mắt lườm hắn, trong lòng buồn bực, khó thở, không hề nghĩ ngợi nói: “Được, ngươi không chịu dứt khỏi ta, vậy Vương gia, ta nói cho ngươi biết, ta muốn hưu ngươi.
12 Bên trong phòng tối của Vương phủ. Cung Tuyết Thiến nhìn ngó xem xét xung quanh, nơi này đúng thật là phòng tối, trừ bên trên có một cái ô vuông đại khái giống cửa sổ khoảng chừng 30 centimet, còn lại bốn phía đều là vách tường không một khe hở, ánh sáng duy nhất chính là theo nóc nhà kia chiếu xuống, giống như một ngọn đèn sân khấu, may mắn còn có một chút sáng, khiến nàng không đến mức sợ hãi mà hét lên.
13 Một lão nương dáng người mập mạp, vẻ mặt không có chút hảo ý, bước vào cười âm hiểm, ánh mặt trời từ trên nóc nhà chiếu xuống nếp nhăn trên mặt bà ta, khiến Cung Tuyết Thiến hình dung đến Dung ma ma ác độc.
14 Từ trên nóc nhà chiếu rọi xuống ánh trăng u ám, một mớ tóc hỗn độn, một đầu bê bết mồ hôi, tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch thê thảm té xỉu ở đó, khiến cho người khác nhìn mà không đành lòng.
15 Trong phòng ngủ tràn đầy mùi vị sắc dục, Mai chủ tử nửa nằm, cánh tay trắng nõn quấn lấy lồng ngực mở rộng của Mộ Dung Trần, ánh mắt mơ màng, sắc mặt ửng đỏ.
16 Sáng sớm, ánh mặt trời theo cửa sổ trên nóc nhà rọi xuống, chiếu vào trên mặt Cung Tuyết Thiến cùng Tiển Vân đang ôm nhau. Ánh mặt trời đột nhiên chiếu đến làm cho bọn họ mặt nhăn mày nhíu, hai người đồng thời cùng tỉnh lại.
17 “Tình Cơ, ngươi xem, nàng không phục kìa, ngươi cần phải cẩn thận dạy dỗ nàng. ” Mai Cơ và Lan Cơ ở bên cạnh cố ý chọc giận nàng. Tình Cơ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của nàng, nghĩ đến mình cư nhiên bị nàng trêu đùa hai lần, mặt mũi của mình để ở đâu chứ? Không khỏi nổi giận đùng đùng, tay lại giơ lên muốn tát: “Đi chết đi.
18 Trong đại sảnh, Mộ Dung Trần ngồi ở phía trên, tay cầm chén trà khẽ nhấp. “Nô tỳ tham kiến Vương gia. ” Tiểu Vân vội vàng hành lễ, còn lấy tay giựt giựt góc áo Cung Tuyết Thiến.
19 Hả? Mai Cơ, Lan Cơ, Tình Cơ cũng ngây ngẩn cả người, nghi hoặc nhìn nàng, không rõ nàng đang nói cái gì?“Mạnh Tâm Nghi, ngươi có ý gì?” Ánh mắt Mộ Dung Trần chiếu thẳng vào nàng.
20 Ánh mắt Mộ Dung Trần sâu thẳm giống như hồ nước, gắt gao nhìn sâu đôi mắt đẹp của nàng, giật mình, hắn cảm nhận được từ trong mắt nàng cùng thân thể hắn nhìn thấy chính là không giống của một người, ánh mắt như vậy sẽ không thể có được từ một đứa bé mười tuổi, chính là ánh mắt khiến người ta chán ghét, Mạnh Tâm Nghi trước kia sao?Tình Cơ lại khiếp sợ không thôi, nàng tựa như không phải đứa bé mặc người khi dễ trước kia nữa, nàng có thể phản kích lại như vậy làm cho các nàng không dám coi thường.