21 “Tiểu thư, tiểu thư, người đang suy nghĩ cái gì?” Tiểu Vân ở một bên kêu lên. “Tiểu Vân, về phòng ăn cơm, no bụng trước rồi nói sau. ” Cung Tuyết Thiến nói, hiện tại nàng thật sự rất đói bụng.
22 Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân đồng dạng quay lại nhìn nhau, hả, hắn thật sự đến đây, cả hai cùng sững sờ, Mộ Dung Trần đã muốn bước vào trong phòng. “Nô tỳ tham kiến Vương gia.
23 “Ngươi đang sợ hãi?” Mộ Dung Trần nhìn bàn tay nhỏ bé của nàng có chút trắng bệch, nàng đương nhiên sợ hãi, điều này khiến tâm tình của hắn thoải mái lên nhiều.
24 Từ sau khi bị Mộ Dung Trần cảnh cáo, Cung Tuyết Thiến thật sự ngoan ngoãn ở trong Tuyết Uyển, không có việc gì làm liền luyện viết chữ, dù sao nàng cũng thích viết chữ bút lông, còn có thể rèn luyện tính tình.
25 Cung Tuyết Thiến xoay người lại, liền thấy ở phía sau mình là một nam nhân mười lăm, mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, quần áo hoa lệ của nam hài, mỉm cười nói: “Ta hát chơi thôi.
26 Cung Tuyết Thiến nhìn bóng lưng của bọn hắn, những hoàng tử này thật đúng là đẹp đến ngây người, nhưng mà cũng không có gì kỳ lạ nha, hoàng huynh là đệ nhất mỹ nam, đệ đệ đương nhiên làm sao có thể kém hơn được? Tối thiểu có thể có một nửa gien là giống nhau.
27 Thập nhị Vương gia Mộ Dung Băng vừa muốn đi tới, đã bị Mộ Dung Phong giữ chặt lấy: “Không cần đi quấy rầy nàng. ”Tất cả mọi người lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn nàng từng ngụm, miệng đối miệng đẩy hơi cho hắn.
28 “Nàng là ai?” Mộ Dung Vũ sửng sốt, “Thân phận nàng là gì?”“Nàng là tiểu thiếp của Tam hoàng huynh. Làm sao đệ có thể nói cưới nàng. ” Mộ Dung Vân nói.
29 “Nô tỳ tham kiến Vương gia. ” Tiểu Vân sợ hãi vội vàng hành lễ. “Đi ra ngoài. ” Mộ Dung Trần dùng sức vung tay lên. Mặc dù là lo lắng cho tiểu thư, nhưng Tiểu Vân cũng nhanh chóng lui xuống.
30 Cung Tuyết Thiến nhìn bộ dạng hắn có vẻ đau thương, không đành lòng nói:“Không phải, ta không có ý kia, ta chỉ nghĩ Vương gia đến đây một mình, ta chỉ sợ hạ nhân của ta sẽ đàm tiếu, ta thì không sợ, nhưng ngài là một vị Vương gia, không thể để cho người ta nói nhảm.
31 Lúc này ánh mắt Mộ Dung Trần mới âm lạnh nhìn chằm chằm nàng: “Mạnh Tâm Nghi bổn vương thật sự không nghĩ đến, dã tâm của ngươi to lớn như thế, Vương Phi, ngươi cũng xứng sao?” “Xứng hay không, không phải ngươi đã thấy rồi sao? Chỉ cần ngươi chịu thả ta, nói không chừng sau này ta chính là Thập tứ Vương Phi.
32 “Tiểu thư hôm nay thị vệ ngoài cửa đã rời khỏi. ” Tiểu Vân đi tới nói, nửa năm tù cuối cùng cũng trôi qua. “Thật không?” Cung Tuyết Thiến có chút không thích ứng, nàng đã có thói quen sống cuộc sống đơn điệu, muốn cuộc sống sau này cũng được trôi qua êm đềm như vậy.
33 Cung Tuyết Thiến hoảng hồn, chẳng lẽ hắn nhận ra mình? Thân mình cứng ngắc một chút, xoay người sang chỗ khác nói: “Công tử còn có việc sao?”“Tâm Nghi, là ngươi sao?” Mộ Dung Vũ đi tới, trong mắt đã tràn ngập chờ mong.
34 Tiểu Vân nhìn nàng một cái, sau đó giương giọng nói : “Đến ngay. ” Nói xong vội đi ra ngoài. Cung Tuyết Thiến từ trong phòng nhìn ra ngoài khe cửa thấy một tiểu nha hoàn một mực cung kính đứng ở nơi đó.
35 Đi đến cửa Vương phủ, tiến lên phía trước mở đường là vài tên thái giám, hai bên là các vị Vương gia cũng đứng ở cạnh. Long liễn ngừng lại. Thái giám xốc rèm lên, nói: “Hoàng thượng, đến Vương phủ rồi, thỉnh người xuống kiệu.
36 Ngồi trong hoa viên, Cung Tuyết Thiến cùng Mộ Dung Vũ đều có chút trầm mặc, tựa như không biết nên mở miệng thế nào. “Ta từng đến tìm nàng, nhưng mỗi lần đều bị chặn lại ngoài cửa, ta biết là hoàng huynh nhốt nàng, thực xin lỗi.
37 Cung Tuyết Thiến sửng sốt, sao lại thế này? Đại khái ngồi đã lâu, lại là một cỗ nóng ấm, nàng lập tức hiểu ra, chính là đã đến chu kỳ hàng tháng, lại càng không dám chần chờ, lập tức muốn rời đi.
38 Từ ngày đó, Cung Tuyết Thiến vẫn an phận thủ thường ở trong phòng. Thập tứ Vương gia không có đến nữa, nàng chỉ một người lẳng lặng sống. Thời gian cứ như vậy qua đi, hai năm tiếp theo lại trôi qua rất nhanh.
39 Một giọng nói động lòng người, thanh âm hấp dẫn ánh mắt của mọi người, tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn sang nơi phát ra thanh âm đó. Cung Tuyết Thiến liền thấy một nữ tử không xương, cực kỳ quyến rũ, một cặp mắt ẩn tình, ánh mắt khẽ lay động, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều hấp dẫn và quyến rũ, cầm chén rượu ngồi trên lòng một nam nhân, ánh mắt vô cùng lẳng lơ, không chút quan tâm đến đây là chốn đông người.
40 Cung Tuyết Thiến mở lớn mắt, nhìn chén rượu đang nhắm thẳng vào trán mình mà bay đến, hoàn toàn quên mất phải tránh đi. “Tiểu thư. ” Tiểu Vân cũng bị dọa hét lên sợ hãi, quên mất cả phản ứng.