1 Đau
Lục phủ ngũ tạng của nàng giống như bị dao cắt nát ra, càng lúc càng kịch liệt, một trận lại mạnh hơn một trận. Làm cho nàng co rút, làm cho nàng run run, mồ hôi lạnh cùng nước mắt ướt đẫm y phục.
2 Năm ấy mùa đông rất lạnh.
Ngày đó khi những hạt tuyết rơi xuống báo hiệu mùa đông đã đến, trong Song Đồng thành khắp nơi hoa lệ, nhộn nhịp.
Song Đồng thành chính là đệ nhất thương thành của phương Bắc.
3 Tảng sáng Bảo Bảo mới nghe được từ miệng nha hoàn việc Tề Nghiêm rời đi. Trời còn chưa sáng, hắn dẫn theo vài người đi đến một trấn nhỏ ở huyện xa nào đó.
4 Sáng sớm hôm sau Tề Nghiêm chân trước vừa bước ra khỏi gia môn, hai mươi tư vị bà bà sau lưng liền vào lầu chính, vây quanh Bảo Bảo điều tra “thành quả” hôm qua
“Thế nào? Thế nào?” Thủy nương nóng vội,thật vất vả mới đền gần được bên giường, liền vội vã mở miệng truy vấn.
5 Ô ô thảm thảm, nàng về sau không còn mặt mũi gặp người!
Ánh trăng chiếu rọi qua cửa sổ vào bên trong thư phòng, đem bóng dáng hai vợ chồng chiếu vào tường.
6 Đêm đó, Tề Nghiêm liền rời đi lầu chính, thẳng đến hửng đông hắn cũng không quay trở về.
Bảo Bảo cả đêm đều nửa tỉnh nửa mê, trong lòng tràn ngập hoang mang, một mình nằm ở trên nhuyễn tháp nghênh đón ánh nắng sáng sớm.
7 Tháng ba, cảnh xuân ấm áp
Tề phủ có khách quý đến
Người tới mặc trang phục thợ săn màu hồng, cưỡi một con ngựa đen, con ngựa thân cao gáy dài, chân kiện tông dài, cho dù là người không hiểu gì về ngựa, vừa nhìn cũng biết đây là con tuấn mã hiếm có.
8 Nắng sớm hiện ra
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ khắc hoa. Chậm rãi quanh co khúc khủy mà vào, chậm rãi chiếu sáng thư phòng sau một đêm xuân có vẻ có chút hỗn độn.
9 “Nàng ở nơi nào?” nam nhân người đầy bụi đất, nhìn như hung thần đến đòi mạng ngẩng đầu lên hỏi
Trong đại trạch lộng lẫy lịch sự tao nhã của Nghiêm gia ở ngoại thành kinh thành, Tiền Kim Kim ngồi ở ghế dựa làm bằng gỗ hắc đàn, mỉm cười nhìn người mới tới, trong tay phe phẩy quạt lụa mỏng màu hồng, dùng khẩu khí khách khí thân mật nhất trả lời “Ta không nói cho ngươi!”
Tiếng rống giận làm cho người ta sợ hãi đột nhiên truyền khắp đại trạch Nghiêm gia.
10 Mặc cho ai cũng không tưởng tượng được sẽ phát sinh loại sự việc này.
Thấy trượng phu té xỉu, Bảo Bảo nháy mắt trong lòng chỉ còn lo lắng. Nàng cuống quít ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ mặt trượng phu lo lắng gọi “Phu quân? Phu quân? Chàng làm sao vậy? Chàng tỉnh, mau tỉnh a~!”
Nguyên bản bọn người hầu lui xuống một bên không dám quấy rầy hai vợ chồng gặp lại nhau, lúc này mới có dũng khí tiến lên cầm quạt giấy quạt lấy quạt để, lại còn có người cầm trà Thanh Tỉnh lại đây.
11 Tháng 9
Tại Nam Cung gia, vợ chồng Tề gia duy trì một loại quan hệ vi diệu.
Bảo Bảo không hề ở khắp nơi luôn trốn tránh Tề Nghiêm nữa. Mà Tề Nghiêm như cũ ngày ngày đi theo bên người thê tử, đem nàng chiếu cố cẩn thận.