1 12 giờ đêm… - Tút…. tút …tút… Hân cố với lấy chiếc điện thoại. Vào cái giờ này thì chỉ có tổ chức W gọi đến. Không chỉ có riêng Hân nhận được mà cả máy di động của cô bạn Quyên Quyên bên cạnh cũng đang réo không ngừng.
2 Kiều Minh Nguyệt vừa mím môi để son lan đều vừa soi gương. -Tối nay có tin báo là có bọn tổ chức w đến đây. Chúng nó có 3 người liệu mà giải quyết! Mới có 7h tối mà vũ trường Bing Boong đã đông nghịt người.
3 Lớp học ồn ào như cái chợ vỡ. Hôm nay cô Tuyết đến muộn. Thường ngày cô không như thế, tính cô luôn nghiêm khắc. Đã bắt đầu có tiếng xì xào vè chuyện cô đi muộn.
4 Ngồi phịch xuống ghế trong căng tin, Mặt Lạc Văn ỉu xìu. -Thôi! Nói về vụ tối qua đi! Mình chắc chắn ông chủ mình phải gặp mặt chính là tên chủ mưu trong vụ sát hại thủ tướng.
5 Dừng lại trước một ngôi nhà lớn, Lạc Văn và Quyên ngồi vào một quán nước gần đó theo dõi động tĩnh. Bà bán hàng phe phẩy quạt át rồi lấy hai cốc nước mía đặt lên bàn.
6 Ông Long bước vào quán bar nhìn xung quanh gian phòng có ánh sáng mờ mờ. -Nó đâu? -Cậu chủ ở kia ạ!_Tên tóc xoăn như sợi mì chỉ tay về phía cuối căn phòng.
7 Đạp xe tức tốc tới trường, Hân nhìn thấy chiếc xe ô tô của Đường Minh Cũng vừa tới. Lớp kính trong xe hạ thấp xuống, Đường Minh ghé đầu qua vẫy tay: -Xin chào! Quỷ simaoha! Nhìn bộ mặt nhe nhởn của Đường Minh, Hân chỉ muốn đấm cho hắn ta một quả….
8 Cô hiệu trưởng cầm micro yêu cầu: -Hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Đã hết hạn 3 ngày. Nếu các em không tìm ra thủ phạm là ai khác, tôi xin tuyên bố. .
9 Từ sau vụ trần Hoà, Đường Minh trở nên được hâm mộ hơn trước. Ngày nào trong ngăn cậu ta cũng đầy hoa. Còn kẻ ngồi cạnh thì…. -ÔI trời! thật tội nghiệp.
10 3 giờ chiều. Lạc Văn mở cửa phòng nhạc. Nguyệt chưa tới, vậy cũng tốt. Cậu đến gần cái đàn piano rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Ngón tay lướt nhẹ trên từng phím đàn, âm thanh du dương, êm dịu phảng phất một chút buồn-giống như tâm trạng lúc này của cậu vậy.
11 Đi bên đường, Hân chẳng nói gì, còn một quãng nữa thì tới công viên. -Chúng ta sẽ biểu diễn tiết mục gì? - ờ thì…. múa chẳng hạn! -Tui là con trai….
12 8GIỜ TỐI. -Anh ơi! Cho em một li sôđa!_Quyên vừa ngó quanh chờ đợi vừa quan sát cách làm sôđa điệu nghệ. Thứ chất lỏng màu xanh lá cây được anh chàng sóc lên rồi từ từ đổ ra ly.
13 Reng. . reng. . reng… Tiếng điện thoại kêu lên làm Hân mất ngủ, bấm nút nghe, Hân thấy rõ tên người gọi, ai mà còn hành Hân như tổ chức ngoài mụ phù thuỷ chiều nay chứ! -Alô! Cháu đây! [SAO TÔI GỌI NHIỀU NHƯ VẬY MÀ CÔ KHÔNG BẮT MÁY HẢ? không óc phép tắc gì hết!] -Cháu xin lỗi! -Mau chuẩn bị đi, tới đây ngay lập tức! -Dạ!.
14 Hôm sau… Hân vừa tới trường thì cũng thấy Đường Minh vừa tới. Nhìn đôi mắt tím bầm của cậu ta, lòng Hân lại cảm thấy tội lỗi. -Xin lỗi vì chuyện tối qua! Hôm nay mình mời cậu ăn trưa! Được không? -Hazz! Một bữa sao đủ_Đường Minh cười nửa miệng_Một tuần đi! Hân há hốc miệng.
15 Gìơ ăn trưa… Hân vừa kéo chiếc bàn ăn ra vừa gọi: -Cho cháu hai tô mì! Bác phụ bếp nhanh nhảu bưng ra 2 tô mì nóng, bốc hơi nghi ngút. Đường Minh cười toe toét, ngó xung quanh căng tin.
16 Ông Long đang ngồi trên ghế uống trà thì Tố Trinh bước vào. -Có chuyện gì? -Dạ! Nhược Bằng càng ngày càng muốn bảo vệ Đỗ Quyên Quyên. -Ta biết! Tố trinh ngạc nhiên hết sức.
17 Một tuần trôi qua, chỉ còn hai ngày nữa là tổ chức buổi biểu diễn. Ai cũng lo lắng. Hân đang bận rộn với việc tập lại mấy động tác múa bà Ana dạy. Quân đã dần là nhóc em thân thiết với Hân.
18 Sau giờ học…. Hân xếp lại mấy quyển sách vào cặp. Quyên thì ăn mẩu bánh sandwich còn lại. Nguyệt múa lại vài động tác. Chỉ còn lại ba người trong lớp học.
19 -Chính là ngôi nhà kia! -Chúng ta vào thôi!_Nhược Bằng đá cánh cửa cũ kĩ bật ra. Trong căn nhà tối om. Văn bật đèn pin soi đường cho tất cả. -Hình như có tiếng hét!_Lạc văn lắng tai nghe ròi chạy ngay tới nơi phát ra tiếng kêu.
20 Nhược Bằng lo lắng nhìn cửa phòng cấp cứu. Bác sĩ đẩy cửa bước ra trong vẻ mặt u uất… -Thưa bác sĩ, cô ấy sao rồi ạ? -Cô ấy bị dập xương sườn, chấn thương ở đầu và tụ máu ở Chân tay.