1 Iris Marle nghĩ về chị cô Rosemary. Trong gần một năm, cô đã cố tình xua đuổi khỏi tâm trí mình hình ảnh của Rosemary. Cô không muốn nhớ lại gì cả. Điều đó thật khủng khiếp và đáng sợ.
2 Ruth Lessing trong lúc giải lao của một ngày làm việc bận rộn, nghĩ về Rosemary Barton. Vợ của ông chủ cô ta, mà cô ta căm ghét khủng khiếp. Cô không còn nhớ cái buổi sáng tháng 9 mà cô đã nói chuyện với Victor Drake lần đầu tiên.
3 Anthony Browne nghĩ về Rosemary Barton và vàng trán anh nhăn lại ưu tư. Anh đã là một thằng ngốc thô lỗ, đúng như vậy đấy? Anh đã đi lại thường xuyên với người đàn bà đó.
4 Rosemary. . . George Barton hạ bàn tay cầm cốc xuống và lơ đãng nhìn ngọn lửa nhảy nhót trong lò sưởi. Anh ta đã uống vừa đủ để lòng mình dịu lại. Nàng thật đáng yêu làm sao, Rosemary! Anh luôn say mê nàng mãnh liệt.
5 Stephen Farraday nghĩ về Rosemary. Thường thì anh ta xua đuổi ra khỏi đầu hình ảnh Rosemary ngay khi nó vừa xuất hiện. Nhưng ngay cả khi đã chết, cô ta vẫn dai dẳng như khi còn sống, cô từ chối biến đi.
6 Sandra Farraday cũng không quên Rosemary Barton. Cô lại nhìn thấy cô ta ngã gục về phía trước trên bàn của quán rượu. Và cô nhớ lại ánh mắt của cô đã gặp ánh mắt của Stephen vào lúc đó như thế nào.
7 Lucilla Drake đang nói líu lo. Đây là một từ dùng trong gia đình và nó không phải là không chính xác. Những lời nói tuôn ra từ miệng người đàn bà trung hậu này liên hồi và giọng của bà không phải là êm tai.
8 - Em ước gì đã không đến đây!Sandra Farraday buông ra vài lời vẻ cay đắng đến nỗi chồng cô ngạc nhiên quay lại nhìn cô. Điều mà cô vừa nói, anh cũng nghĩ thế, nhưng anh đã thận trọng để cô không nhận ra.
9 Họ đi đến giữa công viên. - Anh có phiền không George nếu em không quay lại với anh? - Iris hỏi. - Em muốn trèo lên quả đồi kia và quay về theo lối rừng.
10 Đại tá Race vừa hút tẩu thuốc vừa ngắm nhìn George Barton một cách chăm chú. Tuổi của họ chênh lệch nhau 20 năm. Đại tá Race đã qua tuổi 60. Ông ta có dáng người đẹp, bước đi của một quân nhân, lưng thẳng với bộ mặt dạn dày nắng gió, mái tóc màu tro cắt ngắn và dưới cặp lông mày đen và rậm là đôi mắt lấp lánh, ánh lên vẻ thông minh.
11 Ngày mồng 2 tháng mười một là một ngày ẩm ướt và u ám!Trong phòng ăn của căn nhà Elvaston Square tối đến nỗi người ta phải bật đèn lên để ăn sáng. Thay vì uống cà phê ngay trên giường như mọi ngày.
12 Họ đã đến tất cả. George nhận ra điều đó mà nhẹ cả người. Cho đến phút cuối cùng, anh ta đã sợ có sự cố. Nhưng không, họ đã đến đủ. . . Stephen Farraday, Sandra, rất sang trọng với cái váy trang nhã bằng nhung đen và chuỗi ngọc lục bảo quanh cổ.
13 Scotland Yard(1)Đại tá Race, sau khi điền vào tấm phiếu đưa ra cho ông, chỉ phải đợi vài phút trước khi được đưa vào văn phòng của ngài Trưởng thanh tra Kemp.
14 Giuseppe Balsano khoảng độ 40 tuổi, người thấp bé, vẻ mặt thông minh, ranh mãnh, có vẻ lo lắng nhưng không nhiều. Anh ta nói trôi chảy tiếng Anh vì đã ở Anh từ năm 16 tuổi và đã cưới một cô vợ người Anh.
15 Ông Morales sống ở Ritz. Trông ông không được dễ coi vào buổi sáng hôm đó. Râu vẫn chưa cạo lòng trắng mắt vằn những ụa máu đỏ, ông ta có triệu chứng đặc trưng của người bị đau đầu vì rượu.
16 Hai người đàn ông chia tay. Race gọi một chiếc taxi để đi đến văn phòng của George Barton ở trung tâm thành phố, còn Kemp thì tiết kiệm chi phí nên đi xe buýt và xuống bến ở cạnh toà nhà sang trọng của dòng họ Kidderminster.
17 Race thấy Ruth Lessing đang ngồi trước bàn giấy bận rộn với việc phân loại giấy tờ. Cô ta mặc một cái váy đen và áo cánh trắng. Cặp mắt cô ta thâm quầng và cô có một nếp nhăn buồn bã ở khoé môi, những dấu hiệu duy nhất của nỗi đau khổ to lớn mà cô phải chịu đựng.
18 Lucilla Drake vui mừng được gặp đại tá. Trong căn phòng mà các bức rèm đều kéo xuống, bà ta đến vận toàn đồ đen, cặp mắt đẫm lệ luôn phải thấm bằng mùi xoa.
19 Bà Rees-Talbot không thể tin vào mắt mình:- Ôi ông đại tá đây à? Tôi không gặp lại ông từ lâu quá rồi! Chính xác là từ khi ông biến mất một cách bí ẩn ở Allahabad? ông có việc gì đến đây? Đừng nói là ông đến đây để thăm tôi, tôi không tin đâu! Ông đâu phải người có thời gian để đi lại thăm nom.
20 Thanh tra Kemp không được vui. Đã hơn nửa giờ đồng hồ ông hỏi cung một cậu bé 16 tuổi, một thiếu niên xanh xao đang chết khiếp vì sợ người đang hy vọng trở thành một anh bồi bàn xứng đáng ở Luxembourg nhờ sự giúp đỡ của ông bác Charles.