1 Trong Dưỡng Tâm điện, mơ hồ mang theo ba ánh vàng khiếp người, bởi vì, giờ phút này có ba vị nam tử đang ngồi trọng điện, ba người đều mang phong thái phi phàm, thật không biết phải dùng ngôn từ nào để hình dung về ba cực phẩm nam nhân này, bọn họ tụ tập trong một phòng, làm cho cả căn phòng ngập tràn sự tôn quý.
2 Giữa đình viện, ngày mùa hè gió mát lướt nhẹ qua gương mặt nam tử góc cạnh rõ ràng. Nam tử nhíu mày, gương mặt lạnh lẽo rõ ràng mang theo buồn bực. Thật phiền phức, nhiều nữ nhân.
3 Đêm lạnh như nước. Ánh mắt lạnh lẽo xoi xét nhìn chằm chằm người đang nằm ngủ ngang tàng trên trường tháp. Là nàng sao? Nàng chính là người mà Thái Thượng Hoàng an bài (sắp đặt)? Khuôn mặt lặng lẽ lộ ra vẻ phức tạp hiếm có.
4 Hắn hôn nàng? Hắn cúi đầu trầm tư, khẽ vuốt đôi môi còn lưu lại xúc cảm mềm mại của nàng, nhắm mắt lại, tỉ mỉ hồi tưởng. . . . . . Tại sao muốn hôn nàng? Giật mình, mình không hề giống như trước thong dong lạnh nhạt, hắn đột nhiên xệ mặt xuống, gương mặt vô cùng tuấn mỹ lập tức trở nên âm trầm còn hơn so với quỷ.
5 Hắn lười biếng nửa nằm, nửa dựa cột giường, tay giữ cần cổ, cặp kia đôi con ngươi hàm chứa lạnh lùng khép hờ, tựa như ngủ mà không phải là ngủ. Con mắt đẹp thu hồi lạnh lẽo, liếc nhìn”Nữ nhân của hắn”.
6 Con ngươi thoáng nhìn, nhìn thấy bầu trời Xuyên Cũng vẫn trong xanh như cũ. Tay áo nhẹ bay, gương mặt tuấn mỹ thủy chung âm trầm rơi vào trầm tư. Hoàng thượng và Trạm Thanh đem chuyện này giao cho hắn, chính là vì chọn trúng sự lạnh lung tuyệt tình của hắn, tuyệt đối sẽ không mềm lòng? Nhưng, hắn tại sao lại chậm chạp không hành động, thậm chí tránh về Xuyên Cũng.
7 Nàng thích hắn! Trái tim Cừu Thường Khiêm chấn động mãnh liệt, một hồi đau nhói nóng hừng hực khiến hắn không khỏi nhăn mày. Đáng hận, nàng cũng chỉ có thể giống như hạt bụi bay qua bên cạnh hắn.
8 Cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót! Hắn cho là sẽ không ai có cơ hội ở trước mặt hắn thương tổn nàng, nhưng hắn sai lầm rồi! Cừu Thường Khiêm rơi vào trong sự sợ hãi chưa từng có.
9 Hắn giận không kềm chế được! Mắt híp lại, gân xanh đột nhiên giật mạnh. Nàng lại dám rời khỏi hắn! Nàng lại dám! Oanh một tiếng, đồ giữ lại cũng thừa, giường hẹp không một bóng người, vỡ vụn bay tứ tán! ********* Hai mắt Mao Uy Long đẫm lệ, một thân một mình lại đi về phía cánh rừng lúc trước từng không nhận rõ mà đi vào, chỉ là lần trước lúc đi không có cam lòng, lúc này không giống vậy, nàng là ôm trong lòng tình cảm đau như cắt rời đi.
10 Dò dẫm trong đêm đen, đại quân phụng chỉ đẩy mạnh tốc độ trên đường tiến về nước Lê. Trướng màu vàng của chủ soái dựng ở phía sau đại quân, bên trong trướng, trước giường dư quang chưa tắt (ý là còn lại dư âm của một màn xxoo).
11 Chương 10 Hắn yêu nữ nhân này, điên cuồng mê luyến nữ nhân này! Cong người xuống, cúi đầu, để cho gương mặt của mình dần dần đến gần khuôn mặt nhỏ bé mê hoặc hắn này.