1 Chương 1 : Người lạ thân thuộc nhất Chỉ trách chúng ta yêu nhau quá mãnh liệt và sâu đậm Nên khi tỉnh mộng chỉ biết yên lặng vẫy tay Nếu lúc gặp nhau có thể kiềm nén những rung động của tâm hồn Có lẽ đêm nay ta sẽ không khiến mình chìm trong nỗi nhớ trầm luân- Diêu Kiêm -"Có những người cả đời không thể ở bên nhau, nhưng có một tình yêu giấu trong tim, nhớ nhung suốt cả cuộc đời.
2 Chương 2 : Anh đã chờ đợi em quá lâu rồi Em khẽ cười, không nói gì với anh Anh cảm thấy vì điều này, anh đã chờ đợi em quá lâu rồi -Tagore- Hác Tư Nguyên bước về nhà, tim cô đập rất nhanh.
3 Chương 3: Mênh mang Nếu em là một giọt nước mắt trong mắt anh, vì sợ mất em, anh sẽ không bao giờ khóc. - Hannah Jo Keen - Chu Lập Đông dựa người lên ghế sô pha, gần đây mệt quá, công ty có nhiều việc, có nhiều tâm sự trong lòng nên anh cảm thấy hơi mệt mỏi.
4 Chương 4: Trái tim yếu đuối của tôi, hãy thử học cách quên lãng Cho dù tình yêu chỉ mang đến cho em cảm giác âu sầu, hãy tin tưởng vào nó. Khi em chết, thế giới ơi! Hãy thay tôi giữ lại câu nói “Tôi đã từng yêu” trong không gian yên lặng của em.
5 Chương 5: Chiếc lá ngân hạnh khô Những cuốn sách kì diệu nhất là những cuốn sách viết về tình yêu. Tôi đã từng cố gắng đọc thật kỹ; có vài trang vui vẻ, toàn bộ câu chuyện là cảm giác đau khổ, trong đó có một đoạn kể về sự biệt li.
6 Chương 06. Thẩm Lợi nói: "Từ xa tôi đã nhận ra hai người!" Cô cười nói với Tư Nguyên rồi quay sang Tỉnh Thành; "Sao thế? Không giới thiệu chúng tôi với nhau sao?" Tỉnh Thành nhìn Chu Lập Đông rồi nói: "Được tiểu sư muội của tôi thời đại học - Hác Tư Nguyên!" Anh chỉ vào Thẩm Lợi rồi nói với Hác Tư Nguyên: "Đây là vợ sắp cưới của Chu Lập Đông - Thẩm Lợi!" Thẩm Lợi thoải mái chìa tay, nói với Tư Nguyên: "Rất vui được gặp cô!" Tư Nguyên nhìn Chu Lập Đông, khẽ cười rồi nói với Thẩm Lợi: "Đúng là một sự trùng hợp thú vị!" Nhìn thấy sắc mặt xanh tái của Chu Lập Đông và Tư Nguyên, Tỉnh Thành vội vàng kéo tay Tư Nguyên rồi nói: "Mau ăn thôi, ăn xong còn đi xem phim nữa!" Tư Nguyên ngồi xuông, nhìn Tỉnh Thành nói chuyện với Thẩm Lợi: "Ngại quá, cô ấy hay e thẹn.
7 Chương 7: Hạnh phúc ước hẹn của chúng ta Hôm qua hôn hạnh phúc của tôi Hôm nay đã trở thành hư ảo Tình yêu chân thành tôi có được Chưa bao giờ có thể bền lâu - Heine - Chu Lập Đông về công ty nghỉ một lúc lâu mới cảm thấy dễ chịu một chút.
8 Chương 8 : Có lúc nguyện lựa chọn không buông tay Con người được sinh ra hai lần sao? Đúng. Lần đầu tiên là ngày bắt đầu sự sống; Lần thứ hai là ngày manh nha một tình yêu.
9 Chương 9 : Có bao nhiêu tình yêu có thể quay lại Em đã kiến cho anh sống mãi, đây là niềm vui của em. Chiếc ly nhỏ này, em không ngừng trút nó rỗng không, Rồi không ngừng lấp đầy bằng sinh mệnh mới.
10 Chương 10: Em thử giả vờ đã quên anh Tôi chỉ đang chờ đợi tình yêu, muốn cuối cùng tôi sẽ ở trong vòng tay anh ấy, Đây là nguyên nhân tôi chậm trễ, tôi sẽ chịu trách nhiệm.
11 Chương 11:Nỗi nhớ như sương. Nếu một ngày đã trôi qua, chim không còn hót, Nếu gió đã thổi đến mức mệt mỏi, hãy lấy màn đêm đắp cho tôi Lúc hoàng hôn em lấy chăn trùm lên mặt đất, Rồi nhẹ nhàng khép cánh hoa sen.
12 Chương 12: Cô không còn thuộc về anh nữa. Danh lợi đến từ anh, hoàn toàn dựa vào anh. Những đau thương hoàn toàn thuộc về em, khi em coi nó như tặng phẩm, dành cho anh, anh lấy tấm lòng tốt bụng của anh để cảm ơn em.
13 Chương 13: Một con đường khác Ngày đó em không chuẩn bị để chờ đợi anh, quốc vương của em, anh giống như một người bình thường không quen biết. Tự động bước vào lòng em, Xuất hiện trong rất nhiều thời khắc của cuộc đời em, Để lại dấu ấn mãi mãi.
14 Chương 14: Em cũng yêu anh Nếu trong cuộc đời này anh không có duyên gặp được em, hãy để anh mãi mãi cảm thấy hận vì không được tương phùng. - Tagore - Thật sự Chu Lập Đông không có thời gian đi đón bố, sáng sớm công ty có buổi họp, anh phải phát biểu ý kiến.
15 Chương 15: Sao băng rơi trong vũ trụ Ở đó, khi hoàng hôn tới, tay phải xách giỏ vàng, Mang vòng hoa đẹp, yên lặng cài lên mặt đất. Ở đó, khi hoàng hôn tới, đi qua rừng hoang không người, Xuyên qua con đường nhỏ không còn in dấu xe ngựa, Trong lọ vàng của anh có gió lạnh thổi trên mặt biển hướng tây.
16 Chương 16 : Anh quyết định ở lại đó, không tỉnh dậy nữa! Không được đi mà không nói lời từ biệt, tình yêu của em. Em đã thức suốt một đêm, bây giờ trên mặt em lộ rõ vẻ buồn ngủ.
17 Chu Lập Đông nở một nụ cười ấm áp, “Mình sẽ quay lại, thật vui khi gặp được mọi người. ” Ánh mắt của anh dừng lại trên người Tư Nguyên, “Tư Nguyên, có lẽ em hận anh, cảm ơn em!” Tư Nguyên điềm nhiên cười, khẽ lắc đầu, “Lập Đông, em không hận anh nữa, thật đấy, bởi vì, em vẫn…” Cô không nói hết câu, Chu Lập Đông đã ngắt lời cô: “Cho dù thế nào, em cũng phải hạnh phúc! Em và Tỉnh Thành đều phải hạnh phúc, đời người ngắn ngủi, đừng để mình nuối tiếc!” Lúc nói cây này, anh nhận ra thật sự mình đã được giải thoát, không còn bất kỳ suy nghĩ ích kỷ nào nữa, lần đầu tiên anh thật lòng chúc phúc cho Tư Nguyên và Tỉnh Thành.