1 Trang thứ nhấtThảm!Hoàng Nhạc Nhạc trong giấc mộng ngọt ngào bừng tỉnh, từ trong chăn nệm mềm mại, giật bắn mình lên, chột dạ liếc nhìn đồng hồ báo thức bên giường.
2 Cô thề là anh ta tuyệt đối cố ý. Những tin đồn náo động thật vất vả mới dần dần lắng xuống, tại sao anh ta lại nói lời mập mờ như vậy trước mặt mọi người, khiến cho lời đồn như tro tàn lại bùng cháy chứ?Xách theo túi giấy, Hoàng Nhạc Nhạc đau lòng liếc nhìn cái áo sơ mi trắng “thương hiệu thổ phỉ” trong túi, chán nản dời ánh mắt về phía đồ ăn ngon trong biển quảng cáo của các cửa hàng bên đường.
3 "Đang suy nghĩ gì vậy?"Triệu Tây Tây tựa vào vai của Tịch Hoa Nguyệt ngẩng đầu lên, tò mò nhìn đôi môi hơi nhếch lên của anh. Anh lấy lại tinh thần, cười nói:"Không có gì.
4 Vừa vào phòng làm việc, Triệu Tây Tây liếc mắt liền phát hiện trên mặt Tịch Hoa Nguyệt có vết thương bị bầm tím,"Mặt của anh làm sao vậy?""Ừ, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
5 "Không cần khách khí. "Anh không nhịn được cười cười. Hoàng Nhạc Nhạc thở phì phì cắn hộp bánh sandwich, một ngụm lại một ngụm. Anh buồn cười nhìn cô,"Cô và cái hộp sandwich hẳn không có thù oán không đội trời chung, cô có cần thiết phải có bộ dáng như muốn gặm xương nó, uống máu của nó không.
6 Hoàng Nhạc Nhạc nhanh chóng quay trở lại phòng làm việc, nghiêm túc làm xong công việc của mình sau đó lại làm thêm một phần công việc ngoại vụ được người khác giao, lúc hoàn thành cũng đã đến thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, ngay cả thời gian để thở cô cũng không có.
7 "Lên xe nhanh lên một chút. "Tịch Hoa Nguyệt thúc giục. Cô kiên trì,"Cám ơn anh, thật sự không cần. ""Được rồi, tôi đợi cùng cô. "Anh tắt máy, cũng không thèm quan tâm mà đậu xe trước trạm xe buýt.
8 "Linh. . . . . . "Điện thoại trên bàn vang lên. Hoàng Nhạc Nhạc nghỉ tay tạm ngừng công việc, nhận điện thoại,"Xin chào. "Trong phòng làm việc lớn như vậy cũng chỉ còn lại một mình cô, các nhân viên khác cũng đã tan làm về nhà.
9 Chẳng lẽ ba bốn tháng này đều như thế ? Nhưng nếu thật sự vậy, cô quá có sức chịu đựng rồi!Anh phải biết rõ,"Có thể đi được chưa?""Cái gì?"Cô không kịp phản ứng, mới lúc nãy anh ta không phải còn đang tức giận sao?"Có thể.
10 Khẳng định hiện tại anh đang rất muốn thoát khỏi cô, sau đó từ nay về sau phủi sạch mọi quan hệ với cô! Hoàng Nhạc Nhạc càng nghĩ càng ảo não thêm. Đột nhiên, một tiếng vang nhỏ xíu truyền đến, cắt đứt nỗi hối tiếc và tự chán ghét bản thân của cô.
11 Anh quay đầu lại nhìn anh ta. Giám đốc bộ phận hành chính hơi sửng sốt, trong lòng thấp thỏm không yên. Ôi, có phải anh vừa mới nói chuyện quá thành thực rồi không, có phải rất thiếu não rồi?Nếu mà đắc tội với CEO, coi như xong.
12 Cô biết, Tịch Hoa Nguyệt đề nghị muốn "Thuận đường" đưa cô về nhà, bởi vì nhận thấy đáy lòng sợ hãi của cô mà chìa tay ra giúp đỡ, cô cho rằng nhiều lắm cũng chỉ một tuần lễ, 1 tuần sau, cô và anh sẽ trở lại quỹ đạo cuộc sống của mỗi người, khoảng thời gian hai người cùng nhau tan làm về nhà kia sẽ trở thành hồi ức tốt đẹp nhất trong lòng cô.
13 ". . . . . . "Hoàng Nhạc Nhạc chấp nhận. "Cô đã dùng tới thủ đoạn gì mới có thể đem lừa Hoa Nguyệt lên giường của cô?"Ghen tỵ và sợ hãi có thể sẽ mất đi Tịch Hoa Nguyệt khiến cô không lựa lời mà nói, chỉ muốn gây tổn thương cho Hoàng Nhạc Nhạc.
14 "Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc. "Lái xe Hạ Uy quay đầu liếc nhìn cô, lên tiếng đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt trong xe. Cô hoàn hồn,"Chuyện gì?""Giữa cậu và CEO có chuyện gì vậy?"Anh cảm thấy rất lạ.
15 Cô lùi một bước, tránh bàn tay của anh. "Chuyện đã qua thì coi như xong đi. "Cô không muốn so đo. Tay của anh rơi vào khoảng không, khẽ cứng đờ rồi thu lại.
16 Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa. Hôm nay bộ phận hành chính bất ngờ xuất hiện tới hai đại soái ca, khiến cho những nhân viên vốn đi ra ngoài dùng cơm đều ở lại, những đồng nghiệp các bộ phận khác cũng nghe tin chạy tới tham gia náo nhiệt, khiến thời gian nghỉ trưa bình thường chỉ có hai ba con mèo nhỏ ở lại trong bộ phận hành chính nay bị chen lấn đến nỗi nước chảy không lọt, âm thanh yêu cầu kí tên vang khắp nơi, giống như trong cuộc gặp mặt thần tượng, fan xin chữ kí vậy.
17 "Chào anh, chào anh, bộ phim anh quay rất cảm động, tôi đã coi đi coi lại ba lần rồi, nhưng mỗi lần xem đều vẫn sẽ khóc rất thảm. "Hoàng Nhạc Nhạc ngượng ngùng nói, trong mắt lập lòe ánh sáng sùng kính.
18 Anh không muốn ở trước mặt cậu ba, thập tứ cùng các nhân viên khác thừa nhận mình nhỏ mọn. "CEO, mời buông tay!"Cô lạnh lùng thốt lên, giọng điệu cứng nhắc không có một chút cảm xúc.
19 "Tôi không đói. "Ánh mắt cô mê luyến nhìn anh,"Muốn uống chút rượu không? Hay là ——"Trong máu giống như bị thả một cây đuốc, nhanh chóng cháy lan ra. "Ngồi đi, tôi có việc muốn nói với cô.
20 "Làm sao mà cậu không nói trước với tớ một tiếng. . . . . . "Một chút tâm lí chuẩn bị cô cũng không có. "Cũng không phải là bắt cậu phải ngay lập tức kết hôn với anh ta, biết thêm bạn bè cũng không có gì không tốt.