1 Chương 1: Bảo Nhi tiểu thư “Bảo Nhi, dậy đi, Bảo Nhi, phải rời giường nào ~” một vị phu nhân xinh đẹp nhẹ nhàng lôi kéo tiểu nha đầu đương còn cuộn tròn trong chăn.
2 Chương 2: Các ca ca Trần gia Còn chưa tới phòng khách đã nghe thấy tiếng cười sang sảng vọng ra, Trần Mục Vân cười bảo: “Nhạc huynh tới rồi!” Vào phòng khách, đương ngồi trên chính vị là Trần lão gia, ghế bên tay phải là một nam tử anh tuấn mặt không chút biểu cảm, bên trái cũng ngồi một người, so với người ngồi bên phải kia thoạt nhìn ôn hòa hơn rất nhiều, lại có một đôi mắt hoa đào.
3 Chương 3: Trần đại thiếu muốn thành thân Ăn xong bữa cơm, Trần phu nhân hầu hạ mẹ chồng mình nghỉ trưa, sau đó mang theo Bảo Nhi cũng đi nghỉ ngơi. Trần gia huynh đệ cùng Nhạc Kiến Thần thẳng một đường đi tới lương đình tại Trúc Khê viện.
4 Chương 4: Đậu hũ thúi (1) “Đón cô ta trở về cũng được, có điều tuyệt không thể làm chính thất. Bằng lòng cho loại nữ nhân phàn quyền phụ thế (*) như nàng ta tiến vào cửa Trần gia đã rất nể mặt con rồi, đây là nhượng bộ cuối cùng của chúng ta.
5 Chương 5: Ánh nhật hà hoa (1) “Ai! Được rồi! Nhưng mà — con có một điều kiện ” Bảo Nhi hỏi, “Con sẽ không đi xa như vậy, cô cô, nhưng mà, con có thể đi Tây Hồ chơi được không?” “Bảo Nhi ~” Trần phu nhân có chút đau đầu, biết ngay là tiểu nha đầu này chẳng phải dễ dàng thoả hiệp thế đâu.
6 Chương 6: Tứ thiếu du hồ “Chúng ta đi chèo bè trúc đi ~” Bảo Nhi nhỏ giọng đề nghị. Còn gì bằng đứng trên một chiếc bè nho nhỏ xuyên qua bạt ngàn đoá sen mênh mang tình thơ ý hoạ này, tuyệt hơn nữa là mặc một chiếc quần lụa mỏng phất phơ theo gió — trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh ca vũ, quần sa, củ ấu, én ngậm bùn (1) ~~ bên tai tựa hồ còn nghe được tiếng ca hát.
7 Chương 7: Lai lịch của “gấu mèo” Cả bọn chơi đùa đến lúc trời xẩm tối mới chịu về, vừa lúc ngang qua Mễ hành (*) của Trần gia thì thấy rất nhiều công nhân đương vội vàng khuân gạo.
8 Chương 8: Liên quan tới hôn sự của Bảo Nhi Trần Mục Phong đã khởi hành đi phương Bắc, Nhạc Kiến Thần cũng tiện đường trở về Giang Nin. Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ đương nhiên không có nhiều thời gian nhàn rỗi theo Bảo Nhi chơi.
9 Chương 9: Tâm nguyện của gấu mèo Lúc ăn cơm chiều, ngoại trừ Trần Mục Vũ, còn lại mấy người đều thường thường nhìn trộm Bảo Nhi. Ăn cơm súc miệng xong, Bảo Nhi nhàn nhã liếc mắt một vòng, sau đó hỏi: “Cô cô, mọi người không phải có việc muốn nói với con sao?” Sắp xuyên thủng đầu nàng luôn rồi, cũng may nàng định lực tốt, bằng không nuốt cũng không vô nữa.
10 Chương 10: 33 mặt trăng (1) Thẳng đến lúc ăn cơm chiều, Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ vẫn còn nhếch miệng cười, bị Bảo Nhi hết sức khinh bỉ. “Bảo Nhi, làm sao lại ăn ít vậy?” Trần phu nhân nhìn Bảo Nhi.
11 Chương 11: Con ruồi “Bảo Nhi à, lại đây ăn bánh trung thu nào!” Trần phu nhân gọi nàng. “Vâng, tới ngay!” Bảo Nhi đáp, sau đó mỗi tay kéo một người, “Đi thôi, các ca ca đi ăn bánh trung thu!” Bảo Nhi ăn gì cũng rất kén chọn, cho nên Trần phu nhân sớm hỏi nàng thích ăn loại bánh nào, rồi dựa theo lời nàng làm ra.
12 Chương 12: Bắc thượng Giang Ninh (*) (*một quận thuộc thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô ngày nay) Đợi đến lúc Bảo Nhi tỉnh ngủ, mặt trời đã ngả sang màu lòng đỏ trứng gà, Bảo Nhi duỗi thẳng thắt lưng, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, sau đó khe khẽ cất bước trở về.
13 Chương 13: Búp bê tượng đất Bảo Nhi khẽ nhếch khóe miệng cười vui vẻ. ~ hắt xì ~ Bảo Nhi lại hắt xì một phát. “Vào đi thôi, cảm lạnh!” Trần Mục Phong đứng dậy.
14 Chương 14: Ba tên quỷ phá phách Trở lại Nhạc phủ, bọn hạ nhân thấy trên tay bọn họ xách một đống túi lớn túi nhỏ đều khẽ cười, Bảo Nhi cũng cười đáp lại.
15 Chương 15: Dụ dỗ mỹ nhân Đi trên đường, ba người rất tự giác ra dáng là tiểu công tử thực sự. “Từ giờ tới lúc thanh lâu nhộn nhịp còn lâu lắm, chúng ta đi ăn một chút cái đã nhỉ?” Nhạc Kiến Đường hỏi.
16 Chương 16: Bắt cóc hoa khôi đầu bảng “Tào thiếu gia, thỉnh tự trọng. ” Quỳnh thai vẻ mặt lạnh lùng. “Tự trọng? Quỳnh Thai, ngươi mà cũng nói lời tự trọng với bản thiếu gia ư? Ngươi cho là ngươi là ai? Ngươi nghĩ là đây là chỗ nào? Khuê phòng của thiên kim tiểu thư chắc? Ha ha ha ha, Quỳnh Thai, thiếu gia ta cất nhắc ngươi, ngươi đừng nên trở mặt không biết xấu hổ ” nam nhân nọ nắm tay trái Quỳnh Thai, tay phải nàng lập tức không chút chần chừ giơ lên “Quỳnh Thai, cùng hạng người như thế động thủ không sợ bẩn tay sao? Bẩn tay thiếu gia ta sẽ đau lòng đó.
17 Chương 17: Cấm túc Mấy cô nương ôm y phục ôm chạy thục mạng, được một đoạn thật xa, chắc mẩm rằng không có ai đuổi theo mới dám dừng lại thở dốc. “Liên lụy mọi người.
18 Chương 18: Tiểu hồng nương (*) (*hồng nương: người mai mối) Cơm tối xong xuôi, chị em Nhạc gia cùng Bảo Nhi cảm thấy nóng nực trong người, liền chạy ra sân viện nhảy lên trên cây ngồi hóng mát, mấy cặp chân đung đưa qua lại giữa không trung.
19 Chương 19: Từ trên trời giáng xuống Nhạc lão gia cùng Nhạc phu nhân an vị trên ghế chính chủ, nét mặt vui mừng hân hoan, đám đông xung quanh ai cũng đều cảm thấy vui sướng.
20 Chương 20: Quả hồng gây rối “Tề công tử?” Nhạc lão gia nhíu mày, nhìn về phía Nhạc Kiến Thần, Nhạc Kiến Thần cũng nghi hoặc bối rối không kém,ông nhìn về phía quản gia: “Ông đã hỏi tục danh của vị Tề công tử này chưa?” “Bẩm lão gia, là Tề Mặc Trì công tử.