1 CHƯƠNG 1 Lúc Tế Tế tiến vào cùng hoàng tỷ, ta một tay cầm một chùm nhomiệng nhai nhóp nhép, tiếp lấy khăn ướt xoa xoa miệng, nhanh chóng giả vờdại ra rồi đi ra ngoài.
2 CHƯƠNG 3 Nghe âm thanh từ phía sau, tiểu thư liền lộ ra mặt cười, tùy tay đặt Tiểu Hắc lên đệm, đi ra cửa: “Ca ca, hôm nay sao huynh lại về sớm như vậy?”Tiểu Hắc Trư đại gia sau khi được tự do liền muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng tốc độ của ta lại nhanh hơn.
3 CHƯƠNG 5 Bình sứ họa bức tranh thủy mặc “Phanh” một tiếng rơi xuống đất,từng mảnh nhỏ văng ra tứ tung. Ta nhìn mặt đất đầy mảnh vụn mà cảm thán. Cái bình này lúc bìnhthường ta chẳng thấy đẹp đẽ gì.
4 CHƯƠNG 6 Ta ý thức sâu sắc rằng, thân là một nha hoàn, một nha hoàn đúng tiêu chuẩn, một nha hoàn đúng tiêu chuẩn đến từ thế kỉ hai mốt, ta có nghĩa vụ nhịn đói đi theo hầu hạ chủ tử của ta ăn cơm.
5 CHƯƠNG 7 Không ai chú ý đến mấy động tác nhỏ dưới chân ta. Ngáng chân người cũng là một nghệ thuật. Đồng chí Tam Nhi vốn bước chân hoạt bát lanh lợi liền vấp té.
6 CHƯƠNG 8 Ước mơ của ta. Nói đến thật sự là xấu hổ. Ước mơ của ta không phải là “Muốn hátliền hát, hát vang dội” như Trương Hàm Vận*, cũng không phải là “Làm giáo viên,hôm nay lấu cá dưa chua, ngày mai cá dưa nấu lẩu” như McDull**.
7 CHƯƠNG 9 Lời nói của thiếu gia mang theo mờ ám khiến ai nghe thấy cũng đềukhông nhịn được đỏ mặt tía tai, nhưng ban đầu ta đã nói thế nào ? Ta nói tínhtình của ta rất đạm, không thích so đo với người khác.
8 CHƯƠNG 10 Từ lâu ta đã biết nói chuyện là một nghệ thuật, mà nói chuyện châmchọc người khác lại là một nghệ thuật rất cao thâm. Có người mở miệng ra là văng đầy lời lẽ hùng hổ thô tục, cuối cùngđối phương chỉ coi như ngươi đang nói chuyện với không khí, trong lòng thầmmắng: Thô tục, quá thô tục.
9 CHƯƠNG 11 Lúc thiếu gia quát lớncâu này, ta suy đi nghĩ lại mấy lần, cuối cùng rút ra kết luận là, ta nhớ khônglầm, ta không phải họ Thôi( Cái này là họ của bà đầu bếp trong phủ, mời xem lạichương 4).
10 CHƯƠNG 12 Ta không để ý đến độngtác thân mật thình lình xảy ra của hắn, hơi hơi cúi người xuống nhìn mấy chữhắn viết. Chỉ thấy trên mặt giấy trắng nõn kia có ba chữ sừng sững “Mạnh ThiểuGiác”.
11 CHƯƠNG 13 Mọi người luôn nói, nếutrên thế giới này có một người thấu hiểu chính bản thân ngươi thì thật là tốtbiết bao. Người đó hoàn toàn biết ngươi yêu thích cái gì, cũng giỏi nắm bắtđược suy nghĩ của ngươi, mà cái loại cảm giác này thật sự là.
12 CHƯƠNG 14 Nghe giọng nói hưng phấncủa Oánh Lộ là biết ngay nàng lại nghĩ đến “Gian tình không chỗ nào không có”. Cũng đúng, tại đây sau khi xảy ra màn anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển, nữ nhânvật chính ngửa đầu nhìn nam nhân vật chính không chớp mắt, thần sắc hoảng hốtlại dị thường chăm chú.
13 CHƯƠNG 15 Bát quái bát quái, têncũng như nghĩa, chính là bốc cho người khác cái quẻ. Thế giới vì bát quái màxinh đẹp, xã hội vì bốc quẻ cho người khác mà thú vị.
14 CHƯƠNG 16 Nhìn chung từ cổ chíkim, phương thức người Trung Quốc bồi tội dường như đều có khuynh hướng mờikhách ăn cơm giải trí tiêu khiển, đương nhiên, Quản công tử cũng không ngoạilệ.
15 CHƯƠNG 17 Dường như đã rất lâu rấtlâu rồi ta chưa được ngủ thoải mái như vậy. Trong mộng, thế giới kia vẫn chânthật gần gũi giống như hô hấp của ta. Nó gần như thế ấm áp như thế, bên ngườita vẫn còn có anh ta, cô ta cùng với bọn họ tồn tại.
16 CHƯƠNG 18 Cái gì gọi là không phúchậu? Cứ nhìn Vũ Văn Duệ thì biết. Người bình thường tronglúc này đều sẽ mạnh mẽ phản kích trở lại, hung hăng liếc hắn một cái, ta đương nhiêncũng muốn như vậy.
17 CHƯƠNG 19 Ở thế kỷ mai mươi mốt cómột từ gọi là:“Mary tô”. “Mary tô” Không phải mộtngười,“Mary tô” Không phải một cái bánh,“Mary tô” Là một loại bệnh.
18 CHƯƠNG 20 [ phiênngoại: Một ngày bình thường ] Năm ấy, lúc bọn họ cònlà những đứa trẻ, bọn họ đã gặp nhau. Lúc ta tỉnh lại, nhìnnóc màn xa lạ có chút hồ đồ, sau đó từ từ nhớ lại, ta đang ở bên ngoài, khôngphải ở trong cung điện của mình.
19 CHƯƠNG 21 Vũ Văn Duệ nói ta phảihồi cung. Ta tính ngày, quả thật lúc này cũng nên trở về. Ta ra ngoài một tháng,bỏ lỡ vụ ám sát ầm ĩ trong cung, gặp được một số người trong Mạnh phủ, xảy ramột ít chuyện rất thú vị, mà nay, cũng đã đến lúc ta phải trở về cái nơi uám ngột ngạt cất dấu nhiều bí mật lớn được gọi là hoàng cung kia.
20 CHƯƠNG 22 Vũ Văn Tu người này, nếudùng từ chuẩn xác nhất để hình dung thì chính là “Vạn năm lão đại”. Xét về tướng mạo, nếuhắn xưng là thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất, giở trò hắn tự nhận lão nhịthì không có người nào là lão đại, phong lưu hắn độc chiếm kinh thành, không aidám tranh dành.