61 CHƯƠNG 65 Người biết Vũ Văn Duệ cóbệnh tức giận lúc rời giường rất ít, gặp qua Vũ Văn Duệ tức giận lúc rời giườngcàng ít. Trong trí nhớ của ta cũng chỉ gặp qua một lần, nhưng chỉ cần một lầnliền làm cho ta sâu sắc hiểu được, nam nhân này nếu chưa tỉnh ngủ thì ngươitrăm ngàn lần không nên đánh thức hắn.
62 CHƯƠNG 66 Sau khi ta nhìn mĩ côngtử áo đỏ kia nói ra câu “GAY, bỏ tay ngươi ra”, mĩ công tử kia liền lâm vàotrạng thái thất thần cứng ngắc cùng không dám tin.
63 CHƯƠNG 67 Đối với loại tinh thầnlôi kéo ta cùng chết này của hắn, từ dưới đáy lòng ta cảm thấy vô cùng khinhthường. Vì thế, ta liền quyết đoán đưa ra quyết định: Cho thằng nhãi này mộtquyền để hắn biết ta khinh thường hắn như thế nào.
64 CHƯƠNG 68 Phan Gay nói với ta muốngiúp ta thử xem Vũ Văn Duệ có thâm tình với ta hay không. Ta cảm thấy thực buồncười. Người giống như hắn há có thể không biết trên đời này thứ không thể chấpnhận thử được nhất, đó chính là “Tình”? Nói đến nói đi đơn giản là muốn gâychuyện thôi.
65 CHƯƠNG69 Nhìnchung ta sống hai kiếp, hiện đại không biết đã gặp qua bao nhiêu người khôngbiết xấu hổ, cổ đại quen không biết bao nhiêu người phúc hắc, nhưng phải nói,tâm địa độc ác miệng mồm thối hoắc ngoài Vũ Văn Duệ thật đúng là không có ngườithứ hai.
66 CHƯƠNG70 Lúcchúng ta trở lại khách sạn thì nhóm người Bạch Kiếm Phi đã trả phòng, khôngchào hỏi cũng không lưu lại lời nói gì với chúng ta, đi sạch sẽ lưu loát.
67 CHƯƠNG71 LinhDiệu Nhi nói mấy ngày trước nàng đã đến đó để hỏi thăm tin tức của kiếm si chorõ ràng. Kiếm si là lão đại của “Môn”, thân phận cùng uy nghiêm đương nhiênkhông cần phải nói, đối với Vân Di cũng là người có cống hiến lớn nhất.
68 Mặtta không chút thay đổi mặc cho hắn mút ngón tay ta, trong lòng càng thêm phiềnchán. Hắnbuông lỏng miệng, bên môi dính một chút vết máu, làm làn da càng thêm trắngnõn, khuôn mặt tuấn mỹ lan ra một cỗ tà khí, “Tốt lắm.
69 CHƯƠNG 75 Mạnh Thiểu Giác nói, tacó thể cứu hắn. Đúng vậy, sao ta lạiquên? Trong tay ta có tàng bảo đồ, ta có thể cứu Vũ Văn Duệ. Ta cố gắng bình tĩnhlại, khàn khàn nói: “Thả hắn, ta có thể cho ngươi thứ ngươi muốn.
70 CHƯƠNG 76 Từ ngày đó, Oánh Lộthường xuyên qua chỗ ta chơi, thỉnh thoảng còn mang theo đồ chơi hay hay lại đâycho ta xem. Ta cũng kiềm chế chính mình, không còn suốt ngày bày ra mặt thối,làm bộ dường như không có việc gì xảy ra ở chung với nàng.
71 CHƯƠNG78 Lúcnày, thời tiết đã chuyển lạnh, màn đêm cũng sớm kéo đến, thời tiết như vậykhông hề giống mùa hè hơi nóng hừng hực bốc lên, mà là ẩn ẩn hiu quạnh.
72 CHƯƠNG 80 Đợi đến ngày thứ ba, lúcTô Kì đẩy cửa tiến vào, trong đầu ta chói lọi xuất hiện một loạt chữ to: “Hivọng lại đến thôn”. Cho dù ta và Vũ Văn Duệbị bắt, cho dù ta bị giam lỏng lâu như vậy, cho dù ta nghĩ mọi cách nhưng đềuthất bại, nhưng bây giờ ta đã tìm được cách rồi.
73 CHƯƠNG81 Haingày sau, Tô Kì dẫn theo một đội quân nhỏ khởi hành đi Tề Vân sơn, trong đó baogồm có ta và Vũ Văn Duệ cùng Mạnh Thiểu Giác. Làcon tin, Vũ Văn Duệ đương nhiên không có khả năng ở cùng một chỗ với ta, hắnmột mình bị an bài ở trên xe ngựa phía sau, dọc theo đường đi có đại phu thayhắn điều trị vết thương -- Đây là yêu cầu của ta đối với Tô Kì, hắn phải camđoan lúc Vũ Văn Duệ đến núi Tề Vân Sơn thì vẫn còn có đủ khí lực để tự mình đilại.
74 CHƯƠNG82 Ban đêm năm ngày sau,một chiếc xe ngựa từ một sơn đạo bí mật chạy xuống Tề Vân Sơn. Bề ngoài xe ngựa cực kỳbình thường, một con tuấn mã màu đen kéo xe đi trên đường, thỉnh thoảng phát ratiếng vó ngựa “Cộc cộc cộc” trong màn đêm yên tĩnh này có vẻ rõ ràng khácthường.
75 Phiênngoại – Nhan Hữu [Hai]. Hắn xông lên phía trướcđem cô ấy gắt gao ôm vào lòng, môi run run dĩ nhiên không nói nên lời. Hắn cảmnhận được thân thể của cô ấy, hương vị và độ ấm của cô ấy.
76 Phiênngoại – An Thanh [Một] An Thanh từ nhỏ đã làmột đứa trẻ được yêu thích. Khuôn mặt xinh đẹp trắngnõn, tính tình ngoan ngoãn nghe lời, cộng với, khi nhìn thấy người lớn đều ngạingùng nói: “Chào cô, chào chú.
77 Phiênngoại – An Thanh [Hai] An Nhiên được chẩn đoánchính xác là bị bệnh máu trắng. An Thanh nhìn trong mắtAn Nhiên dâng lên tuyệt vọng cùng phẫn hận, nhìn trong mắt Nhan Hữu tràn ngập bithống cùng thương tâm, nhìn trong mắt cha mẹ là đau xót cùng tiếc hận chưa baogiờ có.
78 Phiênngoại – Mạnh Thiếu Giác [Một] MôngHãn Vũ là một đứa nhỏ làm cho người ta rất đau đầu, ít nhất thì cha và mẹ hắnđều cho rằng như vậy. Cũngđúng, ngươi ngẫm lại xem, nếu đứa nhỏ nhà các ngươi ba ngày hai bữa mang mấyđứa nhỏ nhà khác kéo bè kéo lũ đánh nhau, hơn nữa đánh xong còn không biết hốicải, đắc ý dào dạt chạy đến khoe với mọi người: “Ngươi xem cái kia ai đó ngườinào đó rất vô dụng, ta đánh một quyền hắn liền nằm úp sấp xuống, người phía saumuốn đánh hắn cũng chưa có cơ hội.
79 Phiênngoại – Mạnh Thiếu Giác [Ba] Vì thế hắn lập tức bắtđầu cười điên cuồng, cười đến ngay cả cần câu cũng nắm không chặt, “Ha ha ha haha, ha ha ha ha ha.
Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 50